“Anh Bát Hoang, chúng ta thật sự không
đi à?”, Đàm Thu hỏi: “Phi Tứ kia có về
không dễ động đến đâu”.
Cậu ấy vẫn chưa biết Hoàng Dương là
thuộc hạ của Phi Tứ, chỉ biết người mời Trần
Đức đến là người được Hoàng Dương gọi là
Tứ gia.
Cậu chưa nghe nói về Phì Tứ bao giờ,
nhưng nhìn vẻ mặt của mấy người phía Lôi
Long thì biết chắc chắn là một nhân vật lớn.
Nói thật thì cậu cũng không tin những
lời Trần Đức vừa nói với Tô An Khê.
Nếu Trần Đức quen được ông chủ lớn
như vậy thì sao vẫn ăn mặc giãn di, bình
thường thế này? Hơn nữa em gái còn đang
ở bệnh viện mà không mời người tới chăm
sóc?
“Đi cái gì mà đi! Đồ ở đây ngon lắm,
không ăn thì phí”.
Từ khi phát hiện mắt có điều kỳ lạ, Trần
Đức luôn cảm thấy đói bụng, từ lúc vào
phòng đến giờ anh vẫn ăn không ngừng.
Khi ba cô gái phía Tô An Khê đi ra, anh
lại tiếp tục ăn, dưỡng như không hề hoàng
loạn chút nào.
“Anh, chúng ta thật sự không chạy trốn
sao?”, thấy Trần Đức bình tĩnh như vậy,
Đàm Thu lại hỏi.
Tuy rằng bây giờ cậu đã thoát khỏi bóng
ma tự ti, nhưng vẫn biết còn sống là còn hy
vọng, nếu thật sự động đến người không
thể động thì kết quả sẽ rất thàm.
“Yên tâm đi, sẽ không có chuyện
gì đâu”.
Trong lòng Trần Đức không chút gợn sóng, thậm chí anh còn thấy buồn cười.
Đàm Thu nhìn dáng vẻ điểm nhiên của
anh, không biết vì sao trong lòng cũng bình
tinh hơn rất nhiều, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-gia-tai-the/610827/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.