Chương trước
Chương sau
Cô ấy chuyên tâm chăm chút cho bản thân, trang điểm lộng lẫy sau đó khoác lên mình một bộ đồ mỏng dính chỉ dành cho Trần Đức, dưới lớp áo là làn da trắng tuyết như ẩn như hiện.
Trần Đức vừa bước vào, cô ấy đã chủ động tiến đến, nép vào lòng Trần Đức: “Anh đó, sao muộn thế này mới về?”
“Chẳng phải là vì giải quyết tên Phì Tứ đó à? Tên đó cáo già xảo quyệt, không dùng chút thủ đoạn sao mà được”, Trần Đức đảo mắt nhìn Hạ Thiên Tuyết, bỗng cười nói: “Sao thế, đợi một lát không được à?”
Tình yêu càng ngày càng sâu đậm một cách tự nhiên, sau khi Hạ Thiên Tuyết nói xong thì cô ấy liền chủ động hướng về phía Trần Đức.
Dưới ngọn đèn mờ, bên trong tấm màn đã rũ xuống có hai bóng người đang ôm lấy nhau, liên miên trong miền hoan lạc, hương vị của trái cấm cũng chỉ có hai người biết.
Sáng sớm khi Trần Đức mở mắt ra thì đã hơn tám giờ sáng, Hạ Thiên Tuyết cũng đã thức dậy, đang dựa vào người anh.
Trần Đức đứng dậy, mặc lại quần áo rồi nói: “Hôm nay tôi còn có việc, không thể đi cùng cô được. Hôm khác tôi sẽ quay lại”.
“Ừm”, trên gương mặt của Hạ Thiên Tuyết vẫn còn ửng hồng, cô ấy đã quen với việc không được thường xuyên gặp Trần Đức.
“Không cần biết khi nào anh đến, tôi đều sẽ chờ anh”.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trần Đức đến học viện thương mại, lúc này đã chín giờ rưỡi, anh vừa đến cửa học viện thương mại thì đã có ba người đàn ông đi tới trước mặt anh hỏi: “Anh là Trần Bát Hoang sao?”
“Đúng”, Trần Đức nói: “Các người là ai?”

“Chúng tôi là thành viên của câu lạc bộ võ thuật, chúng tôi đã đợi anh rất lâu rồi, không phải anh đã thách thức câu lạc bộ võ thuật hay sao? Anh em trong câu lạc bộ võ thuật đã đợi anh được một lúc”, một người trong số đó nói.
“Ha ha, tôi thật sự không biết anh lấy đâu ra cái dũng khí đó”, một người khác liếc nhìn Trần Đức nói: “Nhìn lại thể trạng của anh đi, hôm nay nếu như anh không bị đánh tàn phế thì đã là may mắn lắm rồi”.
“Tôi nghĩ anh không nên đến câu lạc bộ võ thuật, người như anh không xứng để đến đó đâu, nếu như thật sự muốn đi thì anh phải đánh thắng tôi trước đã”, người cuối cùng rất thô lỗ, vừa nói vừa tung một quyền vào đầu của Trần Đức.
Đám nhóc bây giờ tính tình đều thô lỗ như vậy sao, không vừa ý nhau thì liền muốn ra tay đánh nhau?
Trần Đức không hề né tránh, ngay lập tức tung ra một quyền đối kháng.
“Bốp!”
Một thanh âm nặng nề vang lên, nét mặt của thanh niên kia ngay lập tức thay đổi, miệng thì kêu rên ầm ĩ:
“Hự… á á á…”
Anh ta liên tục lắc lắc bàn tay, một quyền của Trần Đức đánh thẳng vào nắm tay của anh ta đã khiến cho nắm tay của anh ta đau đớn vô cùng, năm ngón tay không thể nào dùng lực được nữa.
Hai người còn lại hết sức kinh ngạc, cả hai đều tung ra một quyền, sao trình độ lại chênh lệch đến như thế?

“Anh Hạo, anh không sao chứ?”
Hai người đi đến bên cạnh thanh niên kia, phát hiện nắm tay của anh ta đã đỏ bừng như bị lửa đốt, nhịn không được phải liếc nhìn Trần Đức một cái.
“Sao, hai người cũng muốn ra tay phải không?”, Trần Đức bình tĩnh không chút hoảng sợ hỏi.
“Trần Bát Hoang, anh đừng kiêu ngạo, các thành viên trong câu lạc bộ võ thuật đều là cao thủ!”, một người lại nói: “Nếu như có bản lĩnh thì tiếp tục đi theo chúng tôi!”
Ba người bọn họ không dám so tài với Trần Đức, cho nên ngay lập tức dẫn Trần Đức đến câu lạc bộ võ thuật, năm phút sau bọn họ đã đến một phòng sinh hoạt rộng hơn 300 mét vuông.
Lúc này bên trong phòng sinh hoạt đã có hơn một trăm người đứng chờ, tất cả đều là sinh viên học viện thương mại si mê võ thuật, khi biết được tin Trần Đức thách thức câu lạc bộ võ thuật thì ai cũng nhanh chóng chạy đến xem thử.
Ba cô gái Tống Ngữ Yên, Lâm Dao và Tô An Khê cũng đang ở đó, ai cũng tỏa sáng lấp lánh, rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía họ.
Cho dù Tô An Khê cũng không xinh đẹp đến như vậy nhưng vẫn có nhiều người chào đón cô ả bởi vì cô ả đi cùng với hai cô nàng kia. Tô An Khê mỉm cười đáp lại mọi người, còn Tống Ngữ Yên và Lâm Dao thì không để ý lắm.
Chính giữa phòng sinh hoạt có một sân đấu nâng cao, đây là nơi tập luyện của các thành viên trong câu lạc bộ võ thuật, cả câu lạc bộ võ thuật chỉ có 19 người.
Hôm nay 19 người đó đều đang có mặt ở đây, nhìn ai cũng oai phong bệ vệ, hơn nữa dường như ai cũng đang nổi nóng, chỉ có duy nhất một người đang đứng trước mặt ba người Tống Ngữ Yên nói chuyện vui vẻ.
Anh ta chính là anh lớn của câu lạc bộ võ thuật, Vương Hạo Minh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.