Chương trước
Chương sau
Không bao lâu đã tới mười một giờ đêm.
Lúc này trên mặt Trần Đức cũng dần trở nên hồng hào khác thường.
Khi sự bất thường này xuất hiện, anh lập tức đứng dậy, lôi từ dưới giường ra một cuốn sách cũ ố vàng rồi mở ra.
Trên sách dày đặc những chữ cổ, còn có một số hình ảnh đi kèm.
Trong ảnh là một hình người đơn giản, có rất nhiều điểm được ký hiệu trên hình người ấy, có lẽ đó là những huyệt đạo của cơ thể người.
Cuốn sách này có tên là Âm Dương Kinh, là cuốn sách do Sửu gia truyền lại cho Trần Đức. Sửu gia nói đây là cuốn sách ông vô tình có được sau một lần nghiên cứu, ông phát hiện trong đó viết về một loại phương pháp tu hành khí công.
Tiếc là kinh mạch trong người Sửu gia đã loạn hết từ lâu nên không thể luyện tập, vì thế ông đã giao nó cho Trần Đức.
Sau này Trần Đức phát hiện mỗi lần hậu di chứng phát tác, chỉ cần vận khí công thì đau đớn sẽ giảm đi rất nhiều, vả lại anh biết càng nhiều nội dung trong Âm Dương Kinh thì cơn đau của mỗi lần hậu di chứng phát tác sẽ càng ít, sức mạnh của anh sẽ càng tăng.
Anh tin sau khi tu luyện được hết nội dung trong Âm Dương Kinh thì hậu di chứng của anh cũng sẽ biến mất hoàn toàn.
Vì vậy ba năm nay, Trần Đức chưa bao giờ từ bỏ việc tu luyện Âm Dương Kinh.
Bây giờ chỉ còn lại chín trang cuối cùng.
Một khi luyện được hết tất cả phương pháp trong sách, có lẽ hậu di chứng sẽ không còn xuất hiện nữa.

Lần theo nội dung của Âm Dương Kinh, Trần Đức cảm thấy trong cơ thể có một dòng nước ấm chạy qua, dòng nước ấm ấy chính là ‘khí’, loại khí này có thể làm dịu cơn đau của hậu di chứng.
Tiếc là hậu di chứng thực sự quá mạnh, một khi nó phát tác, dù là Trần Đức cũng khó cầm cự, chưa đầy năm phút mà gân xanh trên trán anh đã nổi lên, lông mày nhảy dựng, cắn răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy.
Năm đó dù trúng đạn, Trần Đức cũng không lộ ra dáng vẻ đau đớn thế này, có thể thấy lúc này anh đang phải chịu cơn đau thế nào.
Giờ phút này tứ chi bách hải trong người anh, vô số kinh mạch như bị hàng nghìn con côn trùng đồng thời cắn xe, nội tạng như bị ngọn lửa thiêu đốt, cuồn cuộn nóng rực.
Da anh đỏ bừng, mồ hôi thấm ướt áo, loáng thoáng có thể thấy từng đường kinh mạch đáng sợ dưới lớp quần áo lồi lên gồ ghề như sơn nham.
“A!”
Cuối cùng Trần Đức không nhịn được mà kêu ra tiếng, anh lăn từ trên giường xuống, lăn qua lộn lại, vẻ mặt đau đớn tột độ.
Trần Đức từng được mệnh danh là quân thần, thậm chí còn có cái danh mỹ miều là chiến thần, mười mấy năm nay anh đã trải qua biết bao cuộc chiến, dù dao đâm vào cơ thể, anh cũng không chớp mắt.
Nhưng hậu di chứng phát tác lại khiến anh đau đến mức phải rên thành tiếng, không ngừng lăn qua lộn lại, có thể thấy anh đang phải chịu nỗi đau lớn nhường nào.
“A!”
Toàn thân Trần Đức co quắp, người đỏ bừng, trong mắt đầy tơ máu, dưới tình huống này, anh vẫn không quên luyện theo Âm Dương Kinh.
Bất chợt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.