🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Học sinh bây giờ đều kiêu ngạo đến thế à?
Anh im lặng là bởi vì đây là học viện Thương Mại, là nơi học tập, anh không muốn dễ dàng ra tay.
Mà lại, trong mắt Tôn Nhạc Dương, Trần Đức là đang sợ, sợ đến mức sắc mặt tái mét. Tôn Nhạc Dương nở một nụ cười đắc ý, nhưng không hề vội vã.
Anh ta tin rằng, cái loại vô dụng như Trần Đức sẽ làm ra quyết định chính xác thôi.
“Phiền thật”.
Mà sau đó, thứ anh ta chờ lại là hai chữ “phiền thật”. Cùng lúc đó, Trần Bát Hoang xòe tay ra, năm ngón tay cong lại, phảng phất như móng tay của dã thú, bắt lấy ngực của Tôn Nhạc Dương.
Roẹt!!!
Chiếc áo bò màu xanh bị Trần Đức xé cái roẹt, đến cả làn da của Tôn Nhạc Dương cũng rách ra, máu tươi đầm đìa.
Nhưng, Trần Đức không dừng lại, thuận thế nắm chặt lấy một cánh tay của Tôn Nhạc Dương.
Răng rắc!!!
Trong nháy mắt, kéo đến mức xương tay của Tôn Nhạc Dương gãy ra. Cả người Tôn Nhạc Dương bị bay ra xa ba mét, ngồi bệt xuống đất.
“Aaaaaaaaaaaaaa!!!”
Tôn Nhạc Dương không kịp phản ứng lại, liền kêu lên như heo bị chọc tiết, ngã xuống sân, sợ hãi nhìn Trần Đức.
“Trần Bát Hoang, mày…”
“Mày bảo muốn tao động thủ mà?”

Trần Đức thu tay, di chân lên điếu thuốc mà Tôn Nhạc Dương ném xuống đất, từ trên cao nhìn xuống, nói với Tôn Nhạc Dương: “Mày nghĩ mày có tư cách đánh nhau với tao à? Con mẹ mày, lại còn câu lạc bộ võ thuật cái đếch gì, chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?”
Tiếng nói nhàn nhạt vang lên khiến xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Tôn Nhạc Dương thất bại?!
Một chiêu bị Trần Đức đánh bại?
Cái tên nhà quê này sao lại mạnh như vậy chứ?
Trái tim Lâm Dao đập thình thịch: “Không hổ là anh hùng của mình, mạnh quá, đẹp trai quá, mình muốn trở thành người phụ nữ của anh ấy!”
Ánh mắt Tống Ngữ Yên biến đổi, không phải cô ấy chưa từng nhìn thấy người có lực chiến đấu mạnh mẽ nhưng ở tuổi này của Trần Đức mà còn đánh nhau ghê gớm như thế thì đúng là lần đầu tiên.
“Trần Bát Hoang, mày có biết tao là ai không? Tao là người của câu lạc bộ võ thuật mà mày vẫn dám đánh tao à?! Tao sẽ bắt mày phải trả giá!!!”, sắc mặt Tôn Nhạc Dương đỏ lên, anh ta khí thế bừng bừng tới đây, không ngờ lại bị Trần Đức phá hỏng, chỉ muốn chui xuống cái lỗ nào đó cho đỡ nhục.
“Câu lạc bộ võ thuật? Ghê gớm lắm à?”
“Mày không biết câu lạc bộ võ thuật à, haha, nhãi con, mày đến đây mà không tìm hiểu trước à. Nếu mày động vào người của câu lạc bộ võ thuật thì sẽ không có kết cục tốt đâu. Ở đây ai mà chẳng muốn làm tay sai cho câu lạc bộ của bọn tao!”
Nhắc đến câu lạc bộ võ thuật, Tôn Nhạc Dương giống như có thêm sức chiến đấu, sắc mặt đỏ lên.
Trần Đức đi đến trước mặt Tôn Nhạc Dương, quỳ xuống nhặt bật lửa lên, rồi lại rút một điếu thuốc từ trong túi của Tôn Nhạc Dương ra và châm lên.
Lúc ấy, Tôn Nhạc Dương không dám làm gì cả.
Giống như một con chó, bên ngoài hung dữ nhưng lại co ro sợ hãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.