🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dòng hồi tưởng đó rơi vào trong đầu anh, Trần Đức chỉ cảm thấy tim mình đau nhói. Anh không dám nghĩ tiếp nữa, cho dù đã ở tù ba năm, anh vẫn chưa thể hoàn toàn buông xuống.
Anh không nhìn Tống Ngữ Yên nữa. Bất kể là về thần thái hay vẻ ngoài thì cô gái này cũng có vài phần tương tự với An Nhã Hi, gơi dậy hồi ức chôn sâu trong đáy lòng của anh.
Tan học, một tiết đứng mỏi chân cuối cùng cũng kết thúc. Mỗi tuần, học viện thương mại có tổng cộng tám tiết học. Học sinh ở đây đa phần là sinh sống chứ không ở trường.
Tống Ngữ Yên đứng dậy, kéo tay Lâm Dao: “Dao Dao, chúng ta về nhà thôi!”
“Ừ”, Lâm Dao đứng dậy: “Bát Hoang, đi cùng chúng tôi đi”.
“Được thôi”, Trần Đức hồi thần lại, cười nhạt đáp. Mục đích của anh vốn dĩ là bảo vệ Tống Ngữ Yên. Ở bên cạnh Tống Ngữ Yên cũng là nhiệm vụ mà Tống Thiên Vũ giao cho anh.
Anh phải xem xem nhà cô gái này ở đâu.
“Dao Dao, cậu nói gì thế”, Tống Ngữ Yên trừng mắt nhìn Lâm Dao, nói nhỏ: “Cái dáng vẻ nhà quê này của anh ta sao có thể đi vào nhà tớ được chứ, sẽ bị người ta cười cho thối mũi mất!”
“Chân Dài, bác Tống đã nhắc nhở rồi, không lẽ cậu không cho anh ấy ở lại thì anh ấy liền đi ra hả? Anh ấy cầm chìa khóa nhà chúng ta nữa, so với việc để anh ấy tự tìm thì cứ dẫn đi còn hơn, Lâm Dao nói nhỏ: “Chờ về đến nhà thì, he he, sau này nghĩ cách đuổi anh ấy đi là được”.
“Cũng phải”.
Tống Ngữ Yên thấy Lâm Dao nói đúng, liền hừ lạnh với Trần Đức: “Đi theo tôi, nếu anh mà lạc đường thì cũng đừng có trách tôi đấy!”
“Ừ”, Trần Đức vô tư đi theo sau.
Các học sinh xung quanh thì sững sờ.

Cái gì vậy?
Một thằng nhà quê đi theo hai hoa khôi về nhà, có đùa không vậy?
Không lẽ hai cô gái này là vợ chưa cưới của cái tên kia à?
Không phải nghe nói Tống Ngữ Yên có chút hảo cảm với Lôi Long hay sao?
Mẹ kiếp!
Chưa từng nghe nói có người đàn ông nào đi vào nhà của hai hoa khôi cả!
Một đám học sinh ngơ ngác không thôi, cái thằng này sao mà làm được vậy? Mà lại còn là Lâm Dao ngực to mời nữa chứ.
Đãi ngộ này, đệch mợ…
GATO thật sự!
Mặt Hạ Kiệt sầm xuống, ngồi ở phía sau, hai tay nắm chặt. Cậu ta nhắn tin vào một nhóm trò chuyện trong trường: “Có một thằng mới đến muốn vào nhà của hai hoa khôi trường ở kìa”.
Trong nháy mắt, cả nhóm chat bùng nổ, tin nhắn nhảy liên tục, hầu hết đều là lòng đầy căm phẫn, Lôi Long còn gọi hẳn điện thoại cho Hạ Kiệt, hỏi thăm rõ ràng tình hình.
Hai hoa khôi xinh đẹp quyến rũ, nổi tiếng vô cùng. Hôm nay Trần Đức coi như được mở mang tầm mắt. Vừa mới ra khỏi học đường thì đã có vô số người chỉ trỏ vào anh, trong đó một người để tay trần, bên phải xăm một con rồng, vừa uống sữa vừa đi về phía này.
Trong học viện Thương Mại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.