“Đúng vậy, vãi thật”.
“Hạ Kiệt lần này ăn quả đắng rồi”.
“Đúng vậy, nhưng mà cái thằng Bát Hoang này cứ chờ bị trả thù liên tục đi!”
Cả lớp bàn tán sôi nổi, đám Hạ Kiệt thì lại đứng trên bục giảng không dám nhúc nhích. Đành chịu thôi, nếu bọn họ mà đi xuống thì sẽ truyền đến tai Hoàng Tố Tố, bọn họ không gánh nổi hậu quả.
Hạ Kiệt sầm mặt xuống, trộm già không được còn mất nắm gạo, khiến cậu ta hoàn toàn hận Trần Đức, nhất định phải tìm cơ hội báo thù Trần Đức mới được.
Đứng một tiết học, mà tiết học này dài những hai tiếng!
“Hi”.
Lâm Dao ở phía sau Trần Đức lấy bút chọc vào vai anh.
Trần Đức quay đầu: “Người đẹp, có chuyện gì thế?”
Quả nhiên là không nhận ra mình rồi?
Lâm Dao hơi thất vọng một chút, cô không nói rõ thân phận của mình ra nữa. Nếu đã không nghĩ ra thì có lẽ bắt đầu lại từ đầu sẽ càng tốt hơn.
“Chào anh, tôi là Lâm Dao! Tôi gọi anh là Bát Hoang được không?”
“Được chứ, mọi người đều gọi tôi như vậy, chào người đẹp Lâm Dao nhé”.
Trần Đức và cô bắt tay nhau. Từ trước đến giờ, mọi người đều gọi anh là Bát Hoang, giống như ở thời Tam Quốc thì mọi người gọi Chư Cát Lượng là Khổng Minh vậy.
Chỉ gọi biệt danh không gọi tên.
Trần Đức đúng là không nhận ra Lâm Dao, những năm đi tòng quân, anh cứu biết bao nhiêu là người, nếu không nhắc rõ ra thì đương nhiên sẽ không nhớ được.
Giống như khu vực Tam Giác Vàng không ai quản kia, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-gia-tai-the/610757/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.