Chương trước
Chương sau
Trần Đức nói: “Tôi nhắc lại, tôi cần ứng trước tiền lương một năm, không phải ba tháng”.
“Yên tâm, một năm sáu trăm ngàn tệ chúng tôi sẽ đưa đủ cho cậu. Nếu như trong ba tháng không xảy ra chuyện gì bất trắc thì sáu trăm ngàn này chính là tiền lương ba tháng của cậu, nếu như xảy ra chuyện thì cậu vẫn có thế sống tốt, nhưng phải tới tập đoàn dược phẩm tiếp tục làm việc cho đủ một
năm. Hợp đồng đã được soạn sẵn, nếu như cậu đồng ý thì hãy ký tên vào đây, sau đó in dấu tay, điền thông tin của cậu vào rồi thì hợp đồng sẽ chính thức có hiệu lực”.
Trần Đức tiếp nhận hợp đồng, xem nhanh qua một lần, cảm thấy không có vấn đề gì cho nên anh đã ký hợp đồng một cách thoải mái.
Bây giờ anh đang cần tiền gấp.
Năm trăm ngàn tuy không nhiều nhưng trong một thời gian ngắn cũng rất khó đế có thế tìm đủ, ngay cá chính anh cũng
không ngờ rằng ngay ngày đầu tiên bước vào thị trường nhân tài thì đã có người tới thuê mình.
Tống Thiên Vũ quả là có tầm nhìn không tầm thường.
Trong mắt những người bình thường, việc mà anh làm chẳng khác gì một tên ngớ ngẩn.
“Khánh Ngôn, chuyển tiền cho cậu Bát Hoang đi”.
“Vâng thưa chủ tịch Tống”.
Diệp Khánh Ngôn làm việc hết sức năng suất, sáu trăm ngàn tệ theo đúng trên hợp đồng
đã được chuyến đến tài khoản của Trần Đức trong vòng chưa đầy một phút.
“Khi nào cần thì liên hệ với tôi, trên đó có sô’ điện thoại di động của tôi”.

Sau khi lấy được tiền thì Trần Đức cũng vội vàng rời đi, chờ anh đi fôi thì Diệp Khánh Ngôn liền quay sang hỏi: “Chủ tịch Tống, anh ta có thể bảo vệ được cô chủ không?”
“Cho dù có thể hay không thì bây giờ cậu ta cũng chính là ứng cử viên thích hợp nhất”, Tống Thiên Vũ nói.
Muốn vào học viện thương mại để bảo vệ Tống Ngữ Yên và xuất hiện như một vị hòn phu thì không được quá già, càng giống một sinh viên càng tốt.
Ngoài ra còn phải có bản lĩnh giải quyết những chuyện rắc rối có thế xảy ra.
Trong số những người mà bọn họ đã gặp thì hiện chỉ có Trần Bát Hoang đáp ứng đủ điều kiện.
“Nhưng anh ta cần nhiều tiền nhưvậy một lần, có phải muốn cầm tiền đi đánh bạc hay không? Vừa rồi tôi còn thấy anh ta uống rượu, nói không chừng
anh ta chính là dân cờ bạc”.
Uống rượu cùng dân cờ bạc có quan hệ gì với nhau, Tống Thiên Vũ thật sự không hiếu được suy nghĩ của phụ nữ, nhưng vì sự an toàn của con gái cho nên ông ấy nghĩ mình cũng cần điều tra thêm một chút.
“Cô điều tra xem cậu ta làm gì với số tiền đó, nhân tiện cũng đến bộ công an kiếm tra lý lịch của cậu ta nhé”.
“Vâng”.
Hai người nói xong chuyện chính thì liền rời khỏi thị trường nhân tài, Tống Thiên Vũ lên một
chiếc Rolls-Royce rời đi, còn Diệp Khánh Ngôn thì lái một chiếc Volksvvagen âm thầm đi theo Trần Đức.
Cô ấy tận mắt chứng kiến Trần Đức bước vào bệnh viện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.