🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Trong hai người ai là người giám hộ của Trương Tử Hàm?”, một bác sĩ chừng bốn mươi tuổi, mặc áo blouse trắng nhìn Trần Đức và Liều Như Nguyệt.
“Tôi!”
Trần Đức và Liễu Như Nguyệt cùng lên tiếng, sau đó nhìn nhau rồi Trần Đức trả lời: “Chúng tôi đều là người giám hộ của con bé, bác sĩ cứ nói”.
“Đi theo tôi”.
Bác sĩ đưa hai người đến văn phòng, mở báo cáo chẩn đoán trong máy tính ra: “Cô bé đã được xác định là bệnh bạch
cầu cấp tính, tình hình tương đối nghiêm trọng, cần chuẩn bị phẫu thuật”.
“Cái gì?”, dù đã dự đoán từ trước, nhưng nghe xong, sắc mặt Liễu Như Nguyệt vẫn trắng bệch.
Ngược lại, Trần Đức có vẻ bình tĩnh hơn nhiều: “Vậy tỷ lệ thành công là bao nhiêu? Cô bé còn nhỏ như vậy, liệu có chịu được không?”
“Tình trạng bệnh của cô bé đã đến mức khá nghiêm trọng, tỷ lệ thành công chỉ có 30%”.
“Sao cơ!”
Trần Đức chợt túm lấy cổ áo bác sĩ: “30%? ông chắc chứ?”
Thái độ của Trần Đức đột nhiên thay đổi khiến bác sĩ sợ tái mặt, Liễu Như Nguyệt vội kéo anh ra: “Bát Hoang”.
Lúc này Trần Đức mới chú ý đến mình đã thất thố.
Tử Hàm là em gái duy nhất của Trưong Phàm, anh cũng coi cô bé như em gái mình.
“Có phẫu thuật không do hai người quyết định”, bác sĩ thở dài: “Cỏ bé đáng yêu như vậy mà lại mắc bệnh này, haiz…”

“Phẫu thuật!”
Trần Đức dứt khoát nói: “Bác sĩ, mong ông hãy thu xếp ngay lập tức”.
“Phí phẫu thuật khoảng năm trăm nghìn tệ, hai vị…”, bác sĩ nhìn hai người.
“Năm trăm nghìn…”
Trần Đức: “Tôi sẽ trả trước sáu mươi nghìn, số còn lại một tuần nữa trả sau có được không?”
“Sáu mươi nghìn quá ít, theo quy định của bệnh viện thì e rằng hơi khó”, bác sĩ nói thật.
“Tôi vẫn còn một ít tiền”, Liễu Như Nguyệt lên tiếng: “Khoảng một trăm ba mươi nghìn.”
“Một trăm chín mươi nghìn chắc là đủ rồi, số tiền còn lại hai người nghĩ cách đi. Tôi sẽ thông báo bắt đầu ghép tuỷ, trong vòng bảy ngày phải trả nốt sô’ tiền còn lại”.
“Được”.
Trần Đức và Liễu Như Nguyệt cùng đi nộp tiền, anh nói với Liễu Như Nguyệt: “Cô giáo Liễu, coi như tôi mượn tiền của cô, tôi nhất định sẽ trả lại cho cô .
“ửm”.
Liễu Như Nguyệt không khách sáo, cô biết đàn ông cần thể diện, chứ thực ra trong lòng cò không định nhận số tiền này của Trần Đức: “Số tiền còn lại tôi sẽ thử xem có thế xin nhà trường quyên góp không, nếu không đủ…”
“Tôi sẽ trả!”
Ánh mắt Trần Đức kiên định, nghiêm túc chưa từng có.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.