_ um…_ cô uể oải bật dậy_ A…đau_ cô xót xa “nơi ấy”, nhẹ nhàng đặt một chân xuống nền thảm
Tiêu Dũ còn ngủ, không được đánh thức anh ấy dậy. Cô nhón nhén bước từng bước…A… đúng thiệt là đau mà.
Quần áo lúc tối bị anh xé toang, may là đồ cô lúc trước còn ở trong tủ. Mà sao, anh ấy còn giữ đồ cô nhỉ? Lạ thật, hay là không có thời gian đem vứt?
Cô làm vệ sinh sau đó lấy một cái váy mặc vào, vừa y, rất dễ thương nữa. Mười bảy tuổi mặc đồ mười lăm tuổi, nói đúng ra là loại mười ba vì lúc trước cô cũng nhỏ con hệt bây giờ. Cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, chả lớn lên được chút nào.
_ um, sáng rồi sao?_
Giọng nói cất lên làm cô giật thót tim, lập tức chui vào một góc tường.
Tiêu Dũ ngồi dậy, điều anh cảm thấy bây giờ là “mát mẻ thật đấy :)”
_ Chuyện quái gì!?_ anh mở chiếc chăn ấm ra, nhìn thấy cảnh tượng loã thể của mình thì đầu óc tự hoạt động, nhớ ra chuyện tối hôm qua.
_ Ra đây mau, tôi biết cô còn ở đây_
…….
_ Cô muốn tôi lôi cô ra không?_
_ Nhưng…anh mặc đồ đi đã_ cô nói từ góc tường, hai tai che mắt.
Anh chợt cười thầm, bước xuống giường mặc quần áo vào
_ Được chưa?_ anh hỏi
_ vệ sinh cá nhân!_ cô bước ra, chỉ ngay phòng vệ sinh
……_ không thích
Cô ngạc nhiên khi anh trả lời như thế
_ Lại đây làm lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-em-ve-tieu-nha-dau/3080402/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.