2 năm trước
_ Không! Con muốn về bên Tiêu Dũ
_ Mộc Trà, con nghe ta nói. Nó bị bệnh, đã qua đời rồi.
_ Con không tin, không tin. Tiêu Dũ của con, Tiêu Dũ còn sống, Tiêu Dũ đang chờ con mà
_ Con đừng quá đau buồn nữa, thấy con như vậy, ta đau lòng lắm
_ Thế thì thả tôi ra, tôi không cần mấy người. Cho tôi gặp Tiêu Dũ, làm ơn_ cô khuỵu chân xuống van xin làm Hứa Viên và mọi người hầu xung quanh hoảng hồn. Tuy đau lòng cho cháu gái, nhưng Hứa Viên vẫn giữ ý định chia rẽ của mình.
_ Ta xin lỗi, là lỗi của ta. Đã đem con đi…nên giờ con không được gặp nó lần cuối, ta xin lỗi
_ Ông đi đi, các người đều là người xấu! Đi hết Đi!!_ cô thét lên
Hết cách, ông thở dài, ra lệnh cho mọi người ra ngoài
_ Được. Con nghỉ ngơi đi_
]c ạch[
Giờ chỉ còn một mình cô, không biết tại sao, nước mắt cô không thể rơi. Nhưng cô biết, tim cô đang đau lắm, nó đang rỉ máu. Chắc có lẽ, nó cũng đang khóc thay cặp mắt của cô.
_ Tiêu Dũ, tại sao? Tại sao lại không tìm Nha Đầu? Nha Đầu đang rất cần Tiêu Dũ bây giờ, Nha Đầu đang rất nhớ Tiêu Dũ. Nha Đầu sợ lắm, ở đây thật lạnh lẽo, trống trải, không có hơi ấm nào là của Tiêu Dũ cả….thật giống địa ngục
Ôm siết lấy người mình. Cô dương cặp mắt mệt mỏi nhìn lên bầu trời, thật trong xanh nhưng sao thân tâm lại tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-em-ve-tieu-nha-dau/3080396/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.