Không có sự cản trở của Tống Cận Trạch, bước chân Hoắc Cẩn dễ dàng đi lại gần chiếc giường Tần Nguyệt đang nằm. Đứng nhìn cô một lúc thật lâu đôi môi anh mới mấp máy hỏi:
"Em sao lại thành ra thế này, cơ thể không chỗ nào là không có vết thương ".
Trong lòng Hoặc Cẩn có bao nhiêu chua xót, không dám nghĩ đến người phụ nữ anh thầm thích đã phải trải qua những gì mà bây giờ trở nên như vậy.
Nhìn bộ dạng lo lắng của anh, Tần Nguyệt khẽ nỡ nụ cười trấn an.
"Em đã không sao rồi. Mấy ngày trước em bị một nhóm người bắt cóc may mắn được Cận Trạch cứu thoát ".
Cô cũng không một chút giấu diếm đối với người trước mặt bởi vì trong lòng Tần Nguyệt luôn tin tưởng người anh trai này.
Một bên khác, khuôn mặt Tống Cận Trạch hiện lên vẻ đắc ý khi cô vừa nhắc đến chiến công của mình.
Hoắc Cẩn không để ý đến vẻ mặt đắc ý kia, nghe đến Tần Nguyệt bị bắt cóc anh không khỏi hoảng hốt.
"Bọn bắt cóc đó đã làm em thành ra như thế này sao? Hiện tại bọn chúng ở đâu đã bị bắt chưa?....".
Lần này không để Tần Nguyệt trả lời Tống Cận Trạch đã nhanh hơn một bước:
"Hoắc tổng không cần phải lo lắng nhiều như thế, mọi chuyện đều đã được tôi giải quyết ổn thỏa ". Vẻ mặt anh lại càng thêm đắc ý.
Tần Nguyệt nghe vậy cũng không phản đối mà còn nhìn Hoắc Cẩn gật đầu một cái để xác nhận.
Nhìn vẻ mặt đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-em-ve-lam-vo/2584132/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.