“Đừng nhìn nữa! Họ đã đi rồi.” Chu Dật Hạo lái xe từ trong bãi đậu xe đi đến chỗ Ninh Khuê thì dừng lại, vừa ra đã thấy cô đang nhìn mãi hướng chiếc xe rời đi của Tống Cận Trạch và Tần Nguyệt, bất đắc dĩ mà nói một câu.
Ninh Khuê khẽ giật mình, tâm tư cũng không che dấu mà hiện rõ trên khuôn mặt, lát sau mới cười khổ nói: “Có phải hôm nay rất giống con ngốc không?”
Chu Dật Hạo khẽ thở dài: “Anh sớm khuyên em nên bỏ cuộc, em lại không nghe cứ một hai đòi trở về”. Dừng lại một chút anh lại nói “Cận Trạch đã không còn tình cảm với tại sao em cứ phải cố chấp…”
Ninh Khuê quay lại nhìn Chu Dật Hạo phản bác lại lời nói vừa rồi của anh ta: “Không! Em không tin! Rõ ràng người anh Cận Trạch yêu là em! Sao có thể nói đổi là đổi được chứ.”
“Chính mắt em cũng đã thấy bên cạnh Cận Trạch đã có Tần Nguyệt rồi, tình cảm của họ tốt như vậy.” Chu Dật Hạo hít một hơi thật sâu.
Ánh mắt Ninh Khuê nhìn anh với vẻ kiên định nói: “Không! Anh Cận Trạch cố ý bày tỏ tình cảm với Tần Nguyệt trước mặt em chỉ để khiến em đau lòng, chỉ là đang muốn trả thù em mà thôi, người anh Cận Trạch yêu là em không phải Tần Nguyệt.”
Chu Dật Hạo khẽ lắc đầu: “Tại sao em cứ phải cố chấp như vậy!”
Lúc này, Đỗ Lam Tuyết vừa vệ sinh xong, quay trở lại thì thấy bầu không khí giữa Ninh Khuê và Chu Dật Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-em-ve-lam-vo/2584046/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.