Giọng nói của người phụ nữ này rất quen thuộc không cần phải suy nghĩ Tần Nguyệt có thể đoán ra người bên kia là Ninh Khuê. Bỗng trái tim Tần Nguyệt co thắt lại mạnh mẽ, môi cô mấp máy nhất thời nói không nên lời
“Là chị Tần Nguyệt phải không ạ.”
Cô cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc sau đó liền trả lời: “Phải!”
“Thật ngại quá! Anh Cận Trạch đã đi mua đồ không có ở đây khi nào anh ấy lên tới em sẽ chuyển lời đến anh ấy.”
Lời nói của Ninh Khuê nghe thì có vẻ rất bình thường nhưng rõ ràng cô ta đang ám chỉ Tống Cận Trạch đang ở bên cạnh chăm sóc cô ta.
“Được rồi.” Tần Nguyệt chỉ có thể đồng ý, bây giờ cảm xúc của cô rất xấu không thể suy nghĩ thêm được bất cứ điều gì.
Nhận ra, Tần Nguyệt đang có ý định cúp máy, ở bên kia Ninh Khuê vội vàng nói thêm một câu, trong giọng nói lại chứa sự hoảng hốt.
“Chị đừng hiểu lầm! Do lúc nãy bệnh cũ của em tái phát cho nên anh Cận Trạch đã đến và đưa em đến bệnh viện, thật ra thì em và anh ấy không có gì với nhau chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Nghe có vẻ Ninh Khuê đang cố giải thích về mối quan hệ giữa mình và Tống Cận Trạch nhưng trong lời nói đó ẩn chứa bao nhiêu ám chỉ rằng Tống Cận Trạch có bao nhiêu lo lắng cho tình hình sức khỏe của cô ta.
“Tôi hiểu rồi.” Cúp máy bàn tay cô như không có sức lực mà buông thỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-em-ve-lam-vo/2584041/chuong-94.html