Cưu Minh Dạ và Thương Thủy Dao đều thành ân nhân cứu mọi người, mỗingày Thẩm Lạc Hà cũng không cần ra cửa,hoa quả mới, rau dưa,thịt và rượu sẽ tự động đưa đến, nhiệm vụ của nàng chính là chân không bước ra khỏinhà ở lại chăm sóc Cưu Minh Dạ, bởi vì hắn chỉ tên nàng chăm sóc mình.
Hôm nay Thẩm Lạc Hà theo lệ đi đến đổi thuốc cho Cưu Minh Dạ,đẩy cửa ra chỉ thấy hắn ở trong phòng duỗi cánh tay.
“Cố thể động rồi sao?” Nàng nhìn lướt qua.
“Ừm,Thương Thủy Dao đâu, còn ở đây gây rối à?” Cưu Minh Dạ tự giác ngồi xuống trên ghế,cởi bỏ lớp áo lộ ra thân trần.
“Hắn hiện tại là ân nhân của mọi người cho nên bọn họ không để hắnđi,hắn mỗi ngày đều hỏi ta,thương thế của ngươi thế nào,tại sao hắnkhông thấy ngươi?” Nàng đi đến ngăn tủ,lấy ra kim sang dược và vải băng.
“Để cho hắn nhìn thấy ta khỏe mạnh,hắn nhất định sẽ thúc giục ta đi.”
Đơn giản là vậy sao? Thẩm Lạc Hà thật sự là không hiểu tiêu chuẩn hắn nhìn người ra sao, nàng nói lời lạnh nhạt với hắn, hắn luôn nói tốt với nàng, mà Thương Thủy Dao cứu hắn một mạng, hắn vẫn có thể xem người tanhư một chướng ngại.
Tưởng tượng đến Thương Thủy Dao xuất hiện hoàn toàn chỉ là trùnghợp,nàng một thân mồ hôi lạnh,nếu hắn đến muộn nửa canh giờ như vậy kếtcục lại chính là khác .
“Nàng xem thử?” Cưu Minh Dạ hỏi nàng.
Nàng lúc này mới nhớ tới cái gì, bắt đầu cởi lớp băng cũ trên ngườihắn, trong đầu vẫn suy nghĩ may kết cục kia không trở thành sự thật.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-truong-phu-nhu-y/1329687/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.