Ai ngờ nàng thôi miên chính mình không nên suy nghĩ nhiều,thân thểlại nhớ kỹ mỗi buổi tối có hắn ở bên, từ khi hắn đến nhà nàng, nàng lạibắt đầu nhớ đến cảm giác an tâm khi được hắn ôm.
Liếc mắt một cái thấy trên bàn có đặt cái áo choàng kia,Thẩm Lạc Hàcũng không hiểu bản thân muốn làm cái gì, liền choàng áo kia ra cửa.
Đã biết bộ dáng này thật sự là buồn cười, ngoài trời quả nhiên lạnhlên,nàng đi dọc theo hành lang ,tính hít thở không khí một chút rồi trởvề phòng ngủ.
“Đệ nghĩ vấn đề này không lớn,độc tính này quả thật có phần tương tự thuốc trong Miêu tộc .”
Thẩm Lạc Hà dừng lại cước bộ, là giọng của Cưu Bạch Tú? Hướng bốnphía nhìn xem nàng lắp bắp kinh hãi,trong lúc vô tình nàng đã đi đếnphòng khách Cưu Bạch Tú?
Ban ngày Cưu Bạch Tú phải về,Cưu Minh Dã giữ hắn lại,an bài một gianphòng cách phòng nàng không xa, lúc ấy Cưu Bạch Tú không đề cập tới vấnđề gì,thì ra hắn ở lại là có chuyện muốn nói.
Huynh đệ đang ôn chuyện cũ sao? Bởi vì nàng lại nghe trong phòng kia lại truyền ra thanh âm người thứ hai.
“Huynh hỏi đệ, nếu theo phán đoán của đệ xảy ra vấn đề,vậy không phải người Miêu gây nên hoặc là bọn họ cũng không có giải dược, loại độc này thật sự khó giải như vậy?”
Này…… Là đang nói nàng sao? Thẩm Lạc Hà thật không có sở thích nghelén người khác nói chuyện, chẳng qua là quan hệ đến nàng, mà bọn họ lạikhông nói trước mặt nàng nha.
“Chuyện này đệ không dám cam đoan,nhưng trong thời gian ngắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-truong-phu-nhu-y/1329682/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.