Thế nhưng lại bị nhìn thấu? Cưu Minh Dạ có chút mất mặt,mở mắt ra,đối diện hắn là Thẩm Lạc Hà một đôi mắt hạnh đang nhìn xuống, trên mặttrắng nõn kia không có biểu tình gì nhưng hắn lại muốn cười là bởi vìđơn thuần cao hứng nên mới cười.
Nằm nói chuyện có chút không lễ phép, hắn ngồi lên vuốt vết nhăn trên vai áo nói:“Thẩm cô nương đừng hiểu lầm,chẳng qua bình sinh lần đầu cócô nương đến bảo ta rời giường cho nên có chút khẩn trương thôi.”
“Gọi ngươi rời giường? Cưu thiếu gia nghĩ đến mình đang ở đâu, cònnằm mơ không có tỉnh sao?” Thẩm Lạc Hà không biết nên bình tĩnh tỏ vẻbội phục với hắn hay không, nàng biết ý hắn chính là chế nhạo nàng sángsớm xông vào trong phòng nam nhân.
Nhưng thế nào thì sao, nơi này là nhà nàng nha?
Thẩm Lạc Hà rất nhanh liếc mắt ngoài cửa, xác định bên ngoài không ai nghe lén mới quay đầu lại,mà một loạt động tác này đại biểu ý gì CưuMinh Dạ đương nhiên hiểu được.
“Trầm cô nương có chuyện rất cơ mật sao.”
“Ít nói nhảm,Cưu Bạch Tú, người của ngươi ta không làm khó, hàng hóacủa ngươi ta cũng không động tới, ta chỉ nhờ ngươi giúp ta một việc,ngươi có giúp hay không?”
Cưu Minh Dạ nhướng mày , thật không nghĩ tới cô nương này bắt “CưuBạch Tú” là ý của nàng chứ không phải là bị người ta sai, nhưng nàngdùng thủ đoạn bạo lực như vậy để mời người “giúp đỡ”, theo biểu tình của nàng xem ra chuyện này rất vội và vô cùng khó giải quyết.
Hắn cười hỏi:“Ta còn có lựa chọn đường sống sao?”
“Được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-truong-phu-nhu-y/1329669/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.