Văn Văn ngồi trong phòng chờ ngoài quán cà phê, vừa uống cà phê vừa nhìn điện thoại, dáng vẻ rất thư giãn.
“Đã 1 tiếng rồi, cậu ta có vẻ không gấp chút nào cả.” Phương Thừa Vận cầm một quyển tạp chí của sân bay, dùng tạp chí che gần hết khuôn mặt mình.
“Đội trưởng Trác, bây giờ có tin tức gì về Triệu Huyền không?” Trương Khâu đang dùng tai nghe trao đổi thông tin với Trác Chính Thành.
“Vẫn chưa, khả năng phản trinh sát của cô ấy rất mạnh, đã tránh được rất nhiều camera của bệnh viện. Chúng ta thậm chí không biết cô ấy rời bệnh viện lúc nào.” Trác Chính Thành hơi đau đầu. Khi nhận được tin tức, anh ấy đã lập tức đến bệnh viện huyện. Tất cả tài liệu đều là do chính tay anh ấy thu thập.
Nhưng dù vậy, anh ấy vẫn không tìm thấy dấu vết của Triệu Huyền. Điều này đối với một cảnh sát kỳ cựu như anh ấy có chút nhục nhã.
“Đừng vội, đội trưởng Trác, đi theo Văn Văn chắc chắn không sai đâu.” Phương Thừa Vận thốt ra một câu.
“Anh ấy vào nhà vệ sinh rồi!” Trương Khâu chỉ về hướng nhà vệ sinh. Văn Văn đang đi vào trong.
“Một người vào theo đi.”
Trác Chính Thành ra lệnh qua tai nghe. Phương Thừa Vận liếc nhìn Trương Khâu. Trương Khâu gật đầu, Phương Thừa Vận đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nam không đông người, nhưng Phương Thừa Vận không nhìn thấy bóng dáng của Văn Văn. Anh ta nghi ngờ Văn Văn đã vào buồng vệ sinh riêng, nên bắt đầu gõ cửa từng buồng.
Mãi đến buồng thứ ba,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-roi-ho-linh/4629764/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.