Hôm sau, Văn Văn và Lý Giai Trinh lái xe đến Lục Châu.
Lục Châu là một spa phong cách tân cổ điển Trung Quốc, được trang trí thanh nhã với chủ đề chính là tre. Trước cửa tiệm còn có các món đồ trang trí làm từ tre đan.
Bên trong tiệm sáng sủa, ngay lối vào có một chiếc camera giám sát nổi bật, đèn xanh đang sáng như thể nhắc nhở khách ghé thăm nên cẩn trọng lời nói và hành động.
Quầy lễ tân có một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú. Cô ấy không trang điểm đậm mà mặc một bộ đồng phục màu vàng nhạt trông rất chuyên nghiệp.
Không gian chung tạo cảm giác dễ chịu, thoang thoảng mùi hương cao cấp của gỗ đàn hương. Bảng giá dịch vụ được đặt trên bàn quầy lễ tân, trình bày giống một cuốn sách tinh tế.
“Chào mừng quý khách đến với Lục Châu.”
Mặc dù Văn Văn và Lý Giai Trinh mặc đồng phục cảnh sát nhưng đối phương vẫn lịch sự chào hỏi.
“Chào cô, chúng tôi là cảnh sát hình sự. Tôi là Lý Giai Trinh, còn đây là Văn Văn.”
Có mặt Lý Giai Trinh, Văn Văn không cần phải lên tiếng.
“Chào mọi người, tôi họ Chu, tên là Chu Tĩnh.” Cô ấy giới thiệu một cách điềm tĩnh: “Có điều gì tôi có thể giúp không, hay là tôi nên gọi quản lý của chúng tôi?”
Chu Tĩnh chỉ tay về phía một tấm kính trong suốt. Hóa ra đó là một cánh cửa ẩn. Ở góc không mấy dễ chú ý, có một tấm biển kim loại nhỏ ghi chữ “Quản lý”.
Lý Giai Trinh và Văn Văn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-roi-ho-linh/4629693/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.