Văn Văn bắt đầu thấy hối hận. Anh phải giải thích hành vi của mình thế nào đây? Vì thương hại Triệu Huyền nên đặc biệt đến để an ủi cô? Triệu Huyền chắc sẽ không thể hiểu được hành vi này của anh, có khi còn bị cô ghét bỏ nữa.
“Bốc đồng là ma quỷ.”
Văn Văn đá một cái vào đống cỏ ven đường, tiếng động lạ này khiến Đại Bảo ở tầng hai chú ý. Đại Bảo sủa hai tiếng, chạy từ trên tầng xuống, thấy là người quen thì không sủa nữa, nhào tới làm nũng với Văn Văn.
“Chú chó ngoan, chủ của mày đâu?”
Triệu Huyền khoác một chiếc áo khoác màu xám thò đầu ra từ cửa sổ. Cô nheo mắt nhìn người đàn ông dưới lầu.
Văn Văn chỉ có thể bất đắc dĩ vẫy tay với cô.
Triệu Huyền mặc quần áo và đi giày xong, chậm rãi đi xuống tầng. Đại Bảo thấy chủ nhân thì càng phấn khích hơn, nhảy lên lộn một vòng trên không.
“Ồ, còn biết làm trò này nữa cơ à?” Văn Văn thấy vậy thì vỗ tay khen ngợi.
“Cảnh sát Văn, chào anh.” Gương mặt lạnh lùng của Triệu Huyền lộ rõ vẻ mệt mỏi, hình như cô là người quen ngủ sớm, mới 9 giờ mà cô đã có vẻ buồn ngủ rồi.
“Xin chào, cô Triệu.” Văn Văn nhanh chóng tìm trong đầu những lời lẽ để giải thích cho hành vi bốc đồng của mình.
“Vụ án lại rơi vào bế tắc à?” Câu hỏi của Triệu Huyền như một chiếc thang cứu nguy khiến Văn Văn vội gật đầu, trông anh lúc này chẳng khác nào chim gõ kiến.
Theo quy định, Văn Văn không được tiết lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-roi-ho-linh/4629670/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.