Hết tờ giấy này tới tờ giấy khác bị chủ nhân của nó lạnh nhạt vứt vào trong thùng rác, Phương Chân Tâm ngồi vào bàn làm việc nhưng chẳng thể tập trung được.
Hiện tại đầu óc cô không có một chút ý tưởng nào cả, tất cả các bản thiết kế mà cô vẽ ra, nhìn vào đều rất khó coi. Phương Chân Tâm đưa tay lên đập mạnh vào đầu mình, muốn tống khứ tất cả mọi thứ ra khỏi đầu.
Phương Chân Tâm chưa bao giờ có cảm giác thất bại như bây giờ, tới công việc mà cô luôn yêu thích cũng không làm nên hồn, sao có thể nghĩ tới những việc khác nữa.
Còn mấy ngày nữa là phải nộp bản thiết kế cho trưởng phòng, tần suất làm việc cứ mãi thế này, sợ rằng bát cơm kia khó mà giữ được.
Kỷ Vĩnh Đông từ phòng làm việc trở lại, nhìn thấy hành động của Phương Chân Tâm, đôi lông mày nhíu chặt lại, trong mắt anh lúc này cô với người điên không khác nhau là bao.
"Phương Chân Tâm cô bị bệnh à?"
Số anh thật khổ mà? Bên ngoài kia có biết bao nhiêu người phụ nữ xinh đẹp, hiền dịu bám lấy anh không thèm quan tâm. Kỷ Vĩnh Đông rất muốn ngẩng mặt lên hỏi ông trời, vì sao lại ghép duyên anh với cô ta? Bọn họ có điểm gì thích hợp chứ, đây chính là nghiệt duyên thì có.
Phương Chân Tâm nghe thấy giọng Kỷ Vĩnh Đông mới dừng lại động tác, dùng tay vuốt lại mái tóc cho vào nếp. Cô quay lại lườm anh ta: "Anh mới có bệnh đấy."
Kỷ Vĩnh Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-ong-chong-quoc-dan/2804442/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.