"Bố đi đường cẩn thận."
Phương Chân Tâm thấy tài xế riêng của bố lái xe tới, cẩn thận đỡ ông ra xe. Hôm nay bố cô cùng Kỷ Vĩnh Đông uống khá nhiều rượu, sức khỏe người già không giống người trẻ đi lại có đôi chút khó khăn.
Phương Trí hôm nay tâm trạng rất tốt, nhìn con gái cùng con rể cười lớn, phất tay: "Bố đi đây, hai đứa cũng về đi."
Khác với Phương Trí, Kỷ Vĩnh Đông vẫn còn rất tỉnh táo anh có thể uống thêm vài chai nữa cũng không có vấn đề gì, nhưng cả hai trong người đều có men rượu, thuê lái xe chở về cho an toàn.
Chiếc xe thể thao đắt đỏ đỗ ngay bên cạnh chỗ hai người đang đứng, Kỷ Vĩnh Đông tiến lên mở cửa xe, quay lại vẫn thấy Phương Chân Tâm ngây ngốc đứng đó nói: "Đâu phải sau này không thể gặp."
Phương Chân Tâm thu hồi tầm mắt, liếc nhìn gương mặt muốn ăn đòn của Kỷ Vĩnh Đông, bước tới khom lưng ngồi lên xe. Cô không giống anh ta mỗi ngày đều được nhìn thấy người thân, bố cô thường xuyên đi công tác, có về cũng chẳng gặp mặt được, lần này chia tay có lẽ phải tới vài tháng nữa mới có cơ hội.
"Phập."
"Đáng chết." Phương Minh Ngọc đập mạnh tay vào vô lăng căm phẫn lên tiếng mắng chửi, hình ảnh ba người vui vẻ ở bên nhau khiến cô ta khó chịu.
Cô ta từ khi sinh ra đã là đứa nhỏ hạnh phúc, có cha mẹ nội ngoại yêu thương, lại là con một nên không cần phải san sẻ tình cảm với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-ong-chong-quoc-dan/2804414/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.