Ngồi trên xe Phương Chân Tâm sau khi khóc một trận, cơ thể mệt mỏi cứ thế ngủ thiếp đi lúc nào không hay, Kỷ Vĩnh Đông quay sang ánh mắt dịu dàng pha chút thương xót nhìn cô, lái xe chậm lại, táp vào lề đường. Cứ như vậy im lặng ngồi bên cạnh, lẳng lặng ngắm gương mặt nhu hòa ngủ say.
Tóc Phương Chân Tâm bị gió thổi bay, che phủ gần nửa gương mặt, Kỷ Vĩnh Đông giơ tay ra định vén tóc giúp cô, không rõ do nguyên nhân gì lại khiến anh ngập ngừng thu tay về.
Kỷ Vĩnh Đông cười khổ, nhìn Phương Chân Tâm bị người khác ức hiếp thật không quen chút nào, anh muốn cô luôn mạnh mẽ, hung dữ như hàng ngày.
Anh nghĩ mình bị điên rồi, những lúc cô ấy như vậy, anh lại thấy được một năng lượng tích cực bao phủ quanh người cô, trái tim không tự nhủ mà loạn nhịp.
Phương Chân Tâm ngủ đã đủ, mí mắt khẽ chuyển động, đôi mắt to tròn thẫn thờ mở ra, cô nhích người ngồi ngay ngắn lại, phát hiện ra xe đang dừng lề đường, khó hiểu quay sang, giọng khản đặc hỏi Kỷ Vĩnh Đông.
"Chưa về đến nhà sao?"
"Giờ đi." Kỷ Vĩnh Đông bị Phương Chân Tâm nhìn chằm chằm, ánh mắt hiện tia lảng tránh, đạp ga lái xe hòa mình vào dòng xe cộ tấp nập trên đường lớn.
Về đến nhà họ Kỷ, Kỷ Vĩnh Đông nhìn theo bóng lưng khó khăn bước lên lầu hai của Phương Chân Tâm, vào bếp dặn dò người giúp việc.
"Thím Trần nấu giúp cháu bát canh gừng."
Nói xong, anh theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-ong-chong-quoc-dan/2804399/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.