Đôi mắt Phương Chân Tâm nhìn trân trân vào cánh tay bị thương của Kỷ Vĩnh Đông nghi hoặc, nhưng một giây sau vẫn làm theo lời anh ta, gắng sức đỡ cơ thể chênh lệch với mình đứng lên.
"Anh ngồi đây, thuốc để tôi đi lấy." Phương Chân Tâm đưa Kỷ Vĩnh Đông tới ghế sofa, cảm thấy anh ta vì mình mà bị thương trong lòng có chút áy náy, vội xoay người xuống dưới nhà lấy hộp đựng thuốc y tế.
Kỷ Vĩnh Đông đưa mắt nhìn theo bóng lưng Phương Chân Tâm rời đi, gương mặt vừa rồi còn nhăn nhó, khẽ mỉm cười.
Phương Chân Tâm quay lại phòng, trên tay mang theo hộp thuốc, đi đến trước mặt Kỷ Vĩnh Đông, đặt xuống bàn do dự hỏi: "Có cần tôi giúp không?"
"Tôi coi như là ân nhân cứu mạng cô, cái này còn cần phải hỏi sao?" Kỷ Vĩnh Đông tỏ thái độ vương giả, ngả người ra sau ghế.
Nghe Kỷ Vĩnh Đông nói, Phương Chân Tâm ngạc nhiên, cô cứ nghĩ với tính cách của anh ta sẽ từ chối cô động vào thân thể mình chứ? Anh ta không tự làm được, sao không đến bệnh viện đi? Bày đặt cứng cỏi.
Kỷ Vĩnh Đông thấy Phương Chân Tâm chần chừ, không được vui tiếp tục nói: "Mau lại đây giúp tôi cởi áo đi."
Phương Chân Tâm thở dài không tình nguyện ngồi xuống bên cạnh Kỷ Vĩnh Đông, bắt tay vào làm việc. Lúc đầu cô còn khá bình tĩnh cởi bỏ chiếc áo vest bên ngoài, cho đến khi trên người anh ta chỉ còn duy nhất chiếc áo sơ mi trắng, tay chân lại luống cuống không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-ong-chong-quoc-dan/2804390/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.