Đêm tối điên cuồng bao quanh thân thể hao gầy, đôi mắt Phương Chân Tâm mở to, tĩnh lặng nhìn vào khoảng không.
Chiếc gối từ lâu đã bị nước mắt làm cho ẩm ướt, nhưng vẫn ra sức hứng lấy những giọt lệ trân quý. Phương Chân Tâm đưng tay lên miệng cắn chặt không cho tiếng khóc cất thành lời.
Cô ước giá như đây chỉ là giấc mộng thì tốt biết bao, cô vẫn như năm nào là cô gái nhỏ quấn quýt bên mẹ. Cô rất nhớ quê hương, nhớ mọi thứ khi có mẹ ở bên, lúc đó tuy thiếu thốn đủ thứ, nhưng lại là khoảng thời gian cô hạnh phúc nhất.
Ở một góc khác trong gian phòng, Kỷ Vĩnh Đông vẫn luôn lo lắng cho Phương Chân Tâm, không thể nào chợp mắt được, tiếng động nhỏ phát ra từ trên chiếc giường lớn, nào có ai vô tâm đến mức không phát hiện ra đây?
Anh biết thứ cô cần nhất bây giờ là không gian yên tĩnh, nhưng lại không có cách nào làm ngơ khi thấy cô rơi lệ.
Mặc kệ hành động này của mình rất có thể sẽ bị Phương Chân Tâm từ chối, vẫn liều lĩnh nhẹ bước đi tới vén chăn nằm xuống bên cạnh, giống như một phần của bóng đêm, lan tỏa hơi thở ôn nhu nhất, từ phía sau vòng tay qua dịu dàng ôm cô lấy vào lòng. Không có những ngôn từ mỹ miều, Kỷ Vĩnh Đông ngồi đó dùng cách thức riêng của mình an ủi cô.
Trái ngược với suy nghĩ của Kỷ Vĩnh Đông, người trong lòng anh không hề kháng cự trước cái ôm bất chợt này. Phương Chân Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-ong-chong-quoc-dan/2804378/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.