Bóng đêm dần buông, Từ Ngọc đặt cuốn sách trên tay xuống bàn, nhìn vào cánh cửa gỗ, đôi mắt hiện lên vẻ ai oán. Phương Trí mấy tháng mới về nhà một lần, nhưng ở bên bà ta chưa được một phút đã rời đi mất, cả ngày cắm đầu trong phòng làm việc, không biết quan tâm đến cảm nhận của bà ta.
Lòng dâng lên cảm giác chua xót, cần được giải tỏa, bà ta đứng lên mở cửa ra ngoài. Đang lúc định bước xuống cầu thang, bất chợt nghĩ ra điều gì đó, hướng gian phòng đối diện đi tới.
"Cốc cốc." Từ Ngọc giơ tay lên gõ cửa, sau đó lên tiếng nói:
"Con có tiện không? Mẹ vào nhé!"
"Dạ, mẹ vào đi ạ." Phương Minh Ngọc ngồi trước gương thông qua nó ngắm nghía gương mặt mình, nghe bà Từ hỏi, như sợ mẹ ở ngoài không nghe rõ, hô lớn.
Nhận được câu trả lời, bà Từ đẩy cửa đi vào, theo thói quen đưa mắt quét một vòng quanh phòng con gái, rồi mới ngồi xuống giường.
"Mấy hôm nay con vẫn theo lời mẹ, cùng Lâm Tứ Hải bồi đắp tình cảm chứ?"
Nhắc đến Lâm Tứ Hải, sắc mặt Phương Minh Ngọc thay đổi. Hôm đó ở quán bar, cô ta vì chạy theo Kỷ Vĩnh Đông mà đã bỏ mặc anh ta ở đấy, việc này chỉ sợ mẹ biết được, sẽ nổi giận trách mắng cô ta.
Phương Minh Ngọc khó hiểu, xưa nay mẹ luôn nuông chiều mặc cô ta tùy ý, tại sao giờ lại kiên quyết tác hợp hôn sự này? Cô ta quay về phía mẹ mình dè dặt nói: "Anh ta nói đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-ong-chong-quoc-dan/2804371/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.