Ánh chiều tà nhuộm đỏ cả một khoảng trời, làn mây trắng bồng bềnh lượn lờ ôm trọn dải núi cao. Mùi thơm của núi rừng phảng phất quanh chóp mũi, mang đến một cảm giác bình yên đến lạ thường.
Rời xa phố thị ồn ào đến nay đã được tròn một tuần. Ngồi trên ngọn đồi cuối thôn, ngắm làng quê đơn sơ dưới chân núi, bóng dáng Phương Chân Tâm trở nên thật nhỏ bé.
Mặt trời khuất núi, hơi ấm áp đã không còn, cơn gió lạnh buốt thổi qua sườn mặt Phương Chân Tâm. Cô đơn chồng chéo bi thương, cô vốn nghĩ về lại quê hương bản thân sẽ nhẹ lòng hơn, nhưng không phải như vậy, đôi khi thứ ăn mòn thể xác lại chính là kỷ niệm.
Nhìn đâu cũng thấy hình ảnh xưa cũ, cảnh còn người nay đã khuất xa, Phương Chân Tâm biết mình hiện tại đang bị lạc hướng, nhưng cô lại không có cách nào để đi đúng đường.
Phương Chân Tâm ảo não thở dài, hai tay đưa ra sau chống xuống bãi cỏ xanh, từ từ ngả người ra sau, đôi mắt khẽ nhắm lại, tĩnh tâm lắng nghe giai điệu đến từ tự nhiên.
Tiếng lục lạc mỗi lúc một gần vang lên bên tai, cùng lúc đó truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, nhắc nhở Phương Chân Tâm nên trở về nhà.
"Chân Tâm về thôi, sương xuống lạnh lắm đó."
Không cần quay đầu Phương Chân Tâm cũng biết chủ nhân giọng nói kia là ai, cô vội phủi tay đứng dậy, như sợ người phụ nữ kia sẽ đi mất, lên tiếng gọi: "Dì Hạ chờ con với."
Phương Chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-ong-chong-quoc-dan/2804356/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.