Hôn lễ dừng lại giữa chừng, Lâm Chấn Long thì bỏ về, còn Lâm Tứ Hải vẫn mãi cứ im lặng giữ bộ mặt đau khổ, cho dù Phương Minh Ngọc có giải thích ra sao anh ta cũng không đáp lại dù chỉ là một câu.
Anh ta yêu Phương Minh Ngọc, yêu đến đánh mất cả tôn nghiêm. Nhưng là một người đàn ông ai có thể chịu đựng được khi chứng kiến vợ mình chung đụng cùng đàn ông, đã thế còn để cho người khác biết được. Anh ta là quan chức nhà nước, thể diện rất quan trọng, việc này khác nào bôi tro trát trấu vào mặt anh ta?
Lâm Tứ Hải biết Phương Minh Ngọc không phải kiểu phụ nữ ngoan ngoãn vẫn cứ đâm đầu vào, trước khi xác định quan hệ cô ta có bao nhiêu đàn ông anh ta có thể nhịn, nhưng sao đã đồng ý ở bên anh ta còn làm ra những chuyện đó, anh ta đâu ngu đến mức ảnh thật hay ghép cũng không phân biệt được.
Trong số những người đàn ông xuất hiện trên màn hình kia, anh ta nhận ra một người quen mắt, hôm trước buổi tối là hắn ta đưa Phương Minh Ngọc về nhà.
"Minh Ngọc tôi làm nhiều chuyện cho em như vậy, đổi lại là đây sao? Em biến tôi thành kẻ ngốc?" Lâm Tứ Hải hất tay Phương Minh Ngọc, sau một thời gian dài im lặng mở miệng chất vấn.
Làm tất cả mọi chuyện, dựa vào thân phận con trai bí thư thành phố đổi đen thành trắng đưa mẹ người thương thoát án, chỉ để đổi lại cái nhìn thiện cảm của Phương Minh Ngọc, vậy mà cô ta ngoài mặt cảm kích sau lại lừa dối. Nếu như không có người giở trò cả đời anh ta mãi sống trong ngu muội rồi.
"Tứ Hải không phải như thế, em thề có trời làm chứng, mấy người đó em không quen ai cả."
Phương Minh Ngọc chưa bao giờ thấy Lâm Tứ Hải như hiện tại, bình thường anh ta luôn lấy lòng cô ta, nhất nghe lời, chỉ cần cô ta cho chút ân cần anh ta đã muốn móc tim ra rồi, hình như khi sắp mất đi con người ta mới thấy nuối tiếc.
Cô ta cố gắng bấu víu giải thích, cho rằng tình anh ta yêu mình sẽ bỏ qua chuyện này, bây giờ mà bị nhà họ Lâm hủy bỏ hôn lễ sau này cô ta sống thế nào được đây? Còn chuyện của mẹ nữa mất đi chỗ dựa đó, con danh Phương Chân Tâm sẽ không tha cho bọn họ.
Vừa nghĩ đến Phương Chân Tâm, thân ảnh cô chợt lọt vào trong mắt Phương Minh Ngọc, sự có mặt của cô ở đây khiến cô ta nhớ tới sự việc vừa rồi, không thèm tiếp tục bao biện với Lâm Tứ Hải nữa, nhấc váy cưới sồng sộc đi xuống dưới.
Chuyện muốn làm đã thực hiện được, Phương Chân Tâm mang theo tâm trạng cực kỳ vui vẻ khoác tay Kỷ Vĩnh Đông rời khỏi nơi tổ chức hôn lễ, nhưng chưa đi được mấy bước phía sau lưng đã vang vọng giọng nói hung dữ.
"Phương Chân Tâm là mày phải không?"
Phương Chân Tâm dừng bước, không hề hoảng loạn xoay người lại, nhìn thẳng vào mặt Phương Minh Ngọc nói: "Đúng là tôi đấy, chị làm gì được tôi?"
Hôn lễ không những bị phá hỏng, còn mang tiếng xấu. Trước thái độ thách thức của Phương Chân Tâm, Phương Minh Ngọc giống như muốn phát điên, nắm chặt tay lại dù cho móng tay dài đâm sâu vào da thịt cũng không quan tâm.
Cô ta bất chấp tất cả vớ lấy chai rượu vang đập mạnh vào cạnh bàn, mảnh thủy tinh bắn ra tứ phía để lại một phần góc cạnh sắc nhọn trên chai rượu, hét lên đầy giận dữ:
"Con tiện nhân, hôm nay tao phải giết chết mày."
"Cẩn thận." Ở bên cạnh, Kỷ Vĩnh Đông sợ người phụ nữ điên kia thực sự sẽ làm liều, tiến lên phía trước che chắn trước mặt Phương Chân Tâm bảo vệ cô.
Phương Chân Tâm luồn ngón tay mình vào bàn tay Kỷ Vĩnh Đông, mỉm cười: "Anh không cần lo đâu, Từ Ngọc không ngốc, bà ta sẽ không để tay con gái mình dính máu."
Cô không hề sợ Phương Minh Ngọc sẽ làm gì tổn hại tới mình, ở đây có nhiều người như vậy, nếu cô ta dám làm, cô cũng có chứng cứ để đưa cô ta vào tù, một chút thương tích đổi lấy đau khổ của Từ Ngọc đáng đấy chứ.
Phương Trí sợ xảy ra chuyện không hay, vội vàng giữ tay Phương Minh Ngọc ngăn cản.
"Minh Ngọc đừng làm vậy."
"Bố bênh nó? Bố không thấy nó đã làm gì với con sao? Nếu như năm đó bố không đưa nó về, làm gì có những chuyện ngày hôm nay."
Phương Minh Ngọc nước mắt lăn dài, nhìn bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình phấn uất đổ mọi tội lỗi lên đầu Phương Trí.
Từ khi Phương Trí mang Phương Chân Tâm về nhà, cuộc sống Phương Minh Ngọc liền thay đổi, cô ta cho rằng bao nhiêu tốt đẹp đều vì sự xuất hiện đó mà tan biến.
Trong đầu Phương Minh Ngọc, Phương Chân Tâm chính là cái gai nhọn cắm ở tim hành hạ mình.
Phương Trí thở dài nặng nề: "Minh Ngọc hai đứa con đều là con gái bố, con chẳng lẽ không biết bản thân luôn được nhiều hơn em gái sao?"
Phương Minh Ngọc nhếch môi cười, cái gì mà nhiều hơn? Tất cả vốn dĩ đều thuộc về cô ta.
"Phương Chân Tâm mày hả hê lắm phải không? Tao hối hận năm xưa đã không bóp chết mày." Phương Minh Ngọc nhìn Phương Chân Tâm nghiến răng.
"Bóp chết? Tôi cũng mong chị làm vậy, những năm tháng đó tôi được sống như con người à? Hai mẹ con các người còn hơn cả quỷ."
Phương Chân Tâm cười lớn, thấy cô ta khổ sở tất nhiên phải hả hê rồi, một chút này có đáng gì so với chuyện mẹ con cô đã phải chịu? Nếu như pháp luật không đủ công bằng, vậy tự cô sẽ dùng cách thức riêng đưa hai người họ xuống địa ngục.
"Minh Ngọc về nhà trước đã, chỗ này đông người không tốt đâu con." Từ Ngọc nhìn đám người hóng chuyện xung quanh, từ từ bước đến lấy đi chai thủy tinh trên tay con, dịu dàng khuyên nhủ. Bà ta lo lắng con gái mình cứ giằng co qua lại với Phương Chân Tâm thế này sẽ sinh ra chuyện khó kiểm soát được.
Trước khi đưa con gái đi, Từ Ngọc không quên liếc xéo cảnh cáo Phương Chân Tâm. Phải biết bà ta coi con gái như mạng, động tới Phương Minh Ngọc chẳng khác nào khiêu chiến với bà ta, giữa bà ta và Phương Chân Tâm một người phải biến mất.
Bữa tiệc đến đây coi như kết thúc, đám người ở lại hóng chuyện lần lượt ra về, Kỷ Vĩnh Đông cười dịu dàng vòng tay ôm eo Phương Chân Tâm.
"Chúng ta đi."
"Kiếm chút gì ăn đi, em đói quá." Phương Chân Tâm đoán chừng hiện tại cũng đã hơn 12 giờ trưa, ai đời đi ăn cưới phải vác bụng đói ra về đâu, không rõ cuộc hôn nhân kia có kết thúc hay không? Nhưng tiền mừng đã bỏ hòm rồi chẳng lấy lại được.
"Chân Tâm." Phương Trí vẫn luôn để ý tới Phương Chân Tâm, thấy cô đi mới lên tiếng gọi.
Phương Chân Tâm lần nữa dừng bước, chờ đợi xem Phương Trí nói gì tiếp theo. Rõ ràng biết bố không liên quan gì đến cái chết của mẹ, vậy mà cô không hiểu lòng mình sao nữa? Không thể thỏa mái đối diện với bố như xưa nữa.
"Dù gì Minh Ngọc cũng là chị gái con, con..." Phương Trí ngập ngừng mãi rồi nói.
Phương Chân Tâm nhỏ giọng: "Nếu chị ta không làm gì sai, con có muốn cũng vô ích."
Cô biết với người làm cha, cả lòng và mu bàn tay đều là thịt, ông có trách, có ghét, cô cũng không thể nào tha thứ cho hai mẹ con Phương Minh Ngọc, có thể sau này còn làm những việc hơn cả thế. Lúc đó bố sẽ đứng về phía ai đây?
"Chân Tâm, mẹ con... là bố sai, tất cả đều do bố." Phương Trí đắng lòng, chuyện thành ra như này đều do ông cả, nếu như ngày đó ông không gặp mẹ Chân Tâm thì mọi thứ nay đã khác, tất cả mọi người đều được vui vẻ, con cái ông cũng không đâm ra thù hằn lẫn nhau.
"Con không bao giờ tha thứ cho người làm hại mẹ." Phương Chân Tâm hơi liếc nhìn Phương Trí dứt khoát nói ra suy nghĩ trong lòng. Ông muốn cô dừng tay được thôi bảo Từ Ngọc trả lại mẹ cho cô đi.
Để lại Phương Trí đứng đó trông theo, Phương Chân Tâm từ sảnh khách sạn bước ra ngoài, bầu trời âm u cùng từng đợt gió lạnh thổi tới khiến lòng càng thêm lạnh lẽo.
Trên người có thêm một chiếc áo khoác ấm áp, Phương Chân Tâm ngẩng mặt lên cười dịu dàng. Kỷ Vĩnh Đông mặc áo cho vợ xong, tay ôm lấy bả vai cô kéo sát dựa vào người mình: "Ăn lẩu nhé?"
"Vâng." Phương Chân Tâm khẽ gật đầu đồng ý. Thời tiết này ăn lẩu quả thật rất thích hợp.
"Đây là nơi em muốn tới?" Tại quán lẩu bình dân, xung quanh khách khứa đông đúc, nói cười rộn ràng. Kỷ Vĩnh Đông ngó ngang ngó dọc, mặt nhăn nhó chê bai.
"Đúng vậy, anh ăn thử lòng bò đi ngon lắm đó." Phương Chân Tâm đưa đũa vào trong nồi lẩu sôi sùng sục gắp ra một miếng lòng bò đặt vào bát Kỷ Vĩnh Đông.
Khi anh nhắc tới ăn lẩu trong đầu cô liền nghĩ ngay tới chỗ này, ngày trước thời sinh viên tiền bạc eo hẹp cô và Thanh Trúc phải đắn đo mãi mới dám ra quán ăn một bữa, ở đây tuy bình dân nhưng hương vị còn ngon hơn gấp mấy lần nhà hàng.
Đồ Phương Chân Tâm gắp cho Kỷ Vĩnh Đông miễn cưỡng bỏ vào miệng, nhai nhanh chóng rồi nuốt xuống cổ, mấy món liên quan đến nội tạng động vật anh không ăn được nghĩ tới quy trình xử lý cổ có chút ngai ngái, nhưng nhìn cách cô ăn ngon lành khóe môi anh cong lên ôn nhu giúp cô nhúng đồ.
Hòa mình vào trong không gian đông đúc, Kỷ Vĩnh Đông cùng Phương Chân Tâm có vẻ nổi bật hơn hẳn, chàng âu phục bảnh bao, nàng mặc váy dạ hội quý phái, ngồi quanh nồi lẩu khói nghi ngút giữa mùa đông lạnh giá, bỏ qua tất cả điều khiến người khác chú ý nhất chính là cách quan tâm chăm sóc của người đàn ông dành cho cô gái, một người cắm đầu ăn người còn lại thành thục gắp đồ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]