Kỷ Vĩnh Đông im lặng, Hà Tuệ San theo đó cũng lặng im, Trình Duật muốn nói gì đó rồi lại thôi. Gian phòng trong phút chốc tĩnh lặng, cả ba người từng có khoảng thời gian vui vẻ, vô tư khi ở bên nhau, không biết từ lúc nào lại trở nên xa cách tới vậy?
Kỷ Vĩnh Đông đặt đũa xuống bàn, nâng ly hướng Trình Duật mời rượu, sau đó đưa lên miệng uống ngụm nhỏ.
Anh cảm thấy tính cách Trình Duật lúc có Hà Tuệ San và khi không có cô ta rất khác nhau, bình thường hay thích châm chọc người khác, giờ lại như con mèo nhỏ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chủ nhân.
Kỷ Vĩnh Đông thở dài cảm thán, cuộc đời này ngắn ngủi, ai biết trước tương lai ra sao đâu? Yêu thì cứ nói thôi, một lần không được thì lại tiếp tục, đến thời điểm nào đó sự chân thành sẽ chiến thắng tất cả, làm gì có người nào mãi cứng rắn trước người tốt với mình đâu?
Như cô vợ đáng yêu nhà anh đấy, không phải cũng bị anh làm cho đổ gục sao? Nghĩ tới Phương Chân Tâm lòng Kỷ Vĩnh Đông sinh ra nhớ nhung, xa cách có vài giờ mà như mấy ngày chưa gặp rồi.
"Vĩnh Đông mình mời cậu ly này, coi như chuộc lỗi với cậu, ngày cậu kết hôn mình không tới chung vui."
Hà Tuệ San ngà ngà hơi men, cầm ly rượu vịn bàn đứng dậy, lảo đảo vòng qua Trình Duật đi tới đối diện Kỷ Vĩnh Đông.
Kỷ Vĩnh Đông mỉm cười, hướng ly rượu trên tay về phía Hà Tuệ San cụm nhẹ: "Mình đâu có trách cậu, đừng khách sáo."
"Vậy cuối tuần này mình mời... vợ chồng cậu dùng bữa được không? Mình muốn gặp cô gái cậu yêu." Hà Tuệ San ngửa cổ uống cạn, rượu vào lời ra, dáng vẻ cô ta khổ sở lên tiếng.
Từ "Vợ chồng" thực sự rất khó nói, trái tim cô ta vỡ tan từng mảnh, ngập ngừng hồi lâu mới phát ra được.
Cô ta với chai rượu, muốn rót thêm cho mình một ly nữa, nếu như không say cô ta sợ mình không kìm chế cảm xúc được mất.
"Tuệ San cậu uống nhiều rồi, đừng uống nữa." Trình Duật thấy Hà Tuệ San vẫn còn muốn rót thêm rượu, đau lòng đưa tay ra ngăn cản.
"Cuối tuần mình mang cô ấy tới, cậu cũng vậy đưa bạn trai tới nhé!" Kỷ Vĩnh Đông nhìn nhìn hai người trước mặt, đành làm ông mai mở miệng dò hỏi giúp Trình Duật.
"Mình nào có bạn trai." Thấy chai rượu bị Trình Duật giữ mất, Hà Tuệ San bất mãn chu môi nói.
Nghe Hà Tuệ San nói vẫn còn độc thân, gương mặt Trình Duật tỏa ra niềm vui vẻ. Ba năm không ở bên cạnh cô ấy, anh luôn lo sợ sẽ có thêm người đàn ông nào đó chiếm được trái tim cô ấy.
Trước đây anh không thổ lộ tình cảm của mình, không phải do anh hèn nhát mà bởi anh sợ đánh mất tình bạn với Kỷ Vĩnh Đông, nhưng nay cậu ấy đã có người trong lòng, anh không còn gì vướng bận nữa, có thể thỏa mái theo đuổi cô ấy được rồi.
"Từ khi nào một cô gái không biết uống rượu như cậu, lại trở thành ma men rồi? Trình Duật nói đúng đấy, cậu uống ít thôi." Nhìn ra sắc mặt không vui của Hà Tuệ San, Kỷ Vĩnh Đông liền nói đỡ cho Trình Duật.
"Kỷ Vĩnh Đông cậu vẫn không thay đổi gì hết, vẫn luôn dùng thái độ này nói chuyện với tôi." Hà Tuệ San dùng tay chống cằm, đôi mắt mệt mỏi nhắm vào rồi lại mở ra, thanh âm thê lương phát ra từ nơi lồng ngực.
Bao năm cô vẫn luôn là người chạy theo Kỷ Vĩnh Đông lấy lòng, vậy mà cậu ấy vẫn luôn giữ thái độ thờ ơ, một lời dịu dàng với cô cũng tiết kiệm, nhiều lúc cô thấy cậu ấy đối với Trình Duật còn ôn tồn hơn cả với cô.
Kỷ Vĩnh Đông cười cười: "Mình coi cậu là bạn nên mới nói như vậy, người ngoài sẽ không quan tâm."
Anh đâu phải là Trình Duật, cả ngày nói những câu cô ấy thích nghe, bạn bè thẳng thắn là tốt nhất, cô ấy hiện giờ giống sâu rượu thì anh nói vậy thôi, chẳng lẽ còn phải khen cô ấy say rượu trông rất đáng yêu?
"Bạn? Đúng rồi..." Hà Tuệ San lẩm bẩm, là cô tự đa tình chứ người ta có thích cô đâu?
Tiếng chuông điện thoại trong túi áo Kỷ Vĩnh Đông vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện, anh vừa nhìn tên hiển thị trên màn hình, mặt mày hớn hở.
Sau vài câu qua lại, Kỷ Vĩnh Đông gấp gáp muốn rời đi.
"Ngại quá vợ tôi đang đợi ở công ty, xin lỗi hai người, tôi đi trước đây."
Hà Tuệ San ở gần nghe câu được câu chăng, nhưng đại khái đoán ra người gọi kia là ai, qua cách cậu ta nói chuyện.
Hóa ra không phải người ta không thể ôn nhu, mà chưa gặp đúng người mà thôi. Khóe mắt Hà Tuệ San ngấn lệ, ủy khuất có, ghen tị có.
Con người ta thích ngược vậy đó, biết bao người con trai đối tốt với mình không yêu, lại cứ đi si mê một người thờ ơ.
Kỷ Vĩnh Đông mặc áo khoác vào người đứng dậy, trước khi đi không quên nháy mắt áp thị với Trình Duật.
"Trình Duật cậu chăm sóc Tuệ San nhé."
Trình Duật gật đầu, nhìn theo Kỷ Vĩnh Đông đến khi cánh cửa đóng lại mới rời ánh đi.
Anh cúi đầu quan tâm hỏi Hà Tuệ San: "Cậu chống đỡ được không?"
Hà Tuệ San chớp chớp mí mắt lắc đầu: "Không sao, mình vẫn ổn."
Ba năm nay cô ta đã thay đổi rất nhiều thứ, chỉ duy nhất khả năng uống rượu mãi vẫn chưa cải thiện, uống chén nào biết chén ấy.
"Cậu kể mình nghe chuyện Vĩnh Đông và người phụ nữ kia đi! Mình tò mò muốn biết cô ấy dùng cách gì thu phục cậu ta?"
Ngày nghe tin Kỷ Vĩnh Đông kết hôn cô ta đã rất sốc, mấy hôm liền đều mất ngủ, cơm cũng chẳng buồn ăn, thời điểm đó cơ thể cô ta xanh sao đến nỗi không dám nhìn vào gương.
Cô ta cảm thấy bản thân là một kẻ thua cuộc, thời gian ở bên Kỷ Vĩnh Đông lâu hơn vậy mà không bằng một cô gái gặp trong chớp nhoáng.
Trình Duật trầm tư: "Có những việc cậu không nên tìm hiểu quá sâu.. chỉ khiến bản thân cậu buồn thêm mà thôi."
Anh cũng là kẻ đơn phương nên hiểu, người mình thương lại đem lòng yêu người khác, thứ cảm xúc đó cực kỳ khó chịu.
Trình Duật không phải người thích đem bản thân ra so sánh với người khác, anh cho trong rằng tình yêu không có hơn hay kém.
Phương Chân Tâm ở cách công ty không xa, gọi điện cho Kỷ Vĩnh Đông xong liền lái xe tới, lúc anh mở cửa phòng đã thấy cô ngồi trên sô pha.
Kỷ Vĩnh Đông đóng sầm cửa, hớn hở đi đến bên cạnh vợ, dùng cử chỉ thân mật bày tỏ tình cảm.
Cánh môi Kỷ Vĩnh Đông cuồng bạo chà sát đôi môi Phương Chân Tâm, đầu lưỡi tiến sâu vào bên trong quấn quýt triền miên thiêu đốt mọi khát vọng nguyên thủy.
May mắn anh còn ý thức được bản thân đang ở công ty, chiếm chút mật ngọt biết điều dừng lại, anh nâng tay vuốt tóc cô khàn giọng hỏi: "Nhớ anh rồi phải không?"
Phương Chân Tâm cười nhẹ chỉnh lại cavat trên cổ Kỷ Vĩnh Đông tinh nghịch nói: "Không có, em tới báo danh tiện đường thăm anh."
Câu nói của Phương Chân Tâm làm Kỷ Vĩnh Đông giảm mất một phần vui vẻ, nhổm người qua ép buộc cô dưới thân mình: "Em không nhớ, vậy để anh xem nó có nhớ không?"
Phương Chân Tâm sợ còn cứng mồm Kỷ Vĩnh Đông thực sự sẽ ăn mình luôn ở đây, vội giơ cờ trắng đầu hàng.
"Được rồi em chịu thua, nay em đi trung tâm thương mại, tiện mua cho anh chiếc áo."
Thấy vợ bảo mua đồ cho mình, Kỷ Vĩnh Đông cười tươi như hoa, buông Phương Chân Tâm ra ngó nghiêng tìm kiếm: "Đây hả?"
Anh xách túi đựng đồ dưới sàn nhà đặt lên trên đùi, thò tay vào lấy ra. Không chờ đợi được gấp gáp cởi bỏ áo vest mặc vào.
"Anh rất thích." Kỷ Vĩnh Đông ngắm áo khoác gió xanh than vợ mới mua, không giấu được nụ cười trên môi.
Phương Chân Tâm cười ngọt, biết anh vui thế này cô đã sớm mua đồ tặng anh rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]