Chương trước
Chương sau
Họp xong, Phong Thượng Vũ mới bước vào văn phòng, điện thoại nội bộ liền reo lên.
"Nhã Lỵ, có chuyện gì vậy?", anh nhấc điện thoại lên nói.
"Tổng giám đốc, lão phu nhân gọi điện tới muốn gặp anh".
"Được, tôi biết rồi". Anh ngắt cuộc gọi nội bộ chuyển sang cuộc gọi khác: "Mẹ à, ba đã khá hơn chút nào chưa mẹ?"
"Ông ấy ổn rồi, nhưng mà vẫn phải uống rất nhiều thuốc điều trị mới được". Mẹ Phong chuyển đề tài, lại nói: "Con trai à! Hiện giờ công việc của con có bận rộn lắm không?"
"Không bận lắm, có chuyện gì không?" Phong Thượng Vũ trả lời không được lễ phép lắm, nửa tiếng nữa anh phải thảo luận cùng với hội đồng quản trị về hợp đồng hàng năm.
"Con trai, về chuyện xem mặt của con đó, ba con đã nói với mẹ rồi, mẹ cảm thấy con nên đi xem mặt thử xem".
"Mẹ! Sao ngay cả mẹ cũng nói như vậy". Anh nghe vậy liền nhíu mày.
Làm sao vậy? Sao lại không giống với suy nghĩ trước đây của anh vậy? Không phải mẹ nên đứng về phía anh sao?
"Con trai, đừng phản đối ngay như vậy, con nghe mẹ nói hết đã, ý ba con là muốn con đi xem mặt cô bé kia, nếu con không thích, thì thôi, hơn nữa mẹ cũng đã nói chuyện với ba con rồi, lần này là lần cuối, từ giờ về sau sẽ không có chuyện đi xem mặt nữa". Bà nghĩ, nếu con trai xem mặt qua cô gái này, chắc là cũng sẽ không có lần sau.
Anh không nói gì.
"Con thấy sao? Con trai, đề nghị này đối với con mà nói, chắc là không có khác biệt gì chứ", mẹ Phong gặng hỏi
"Có thật chỉ có duy nhất lần này không?" Anh phải hỏi cho rõ ràng.
"Đúng vậy, mẹ chắc chắn đó"
"Được rồi! Vậy bao giờ đi xem mặt?" Anh nghĩ, nếu ngặn chặn được những phiền toái như thế này trong tương lai, thì anh cũng không ngại cái buổi đi xem mặt này, đến lúc đó cứ trực tiếp từ chối là được rồi.
"Bảy giờ tối thứ bảy ở "vườn Nghi Hà", mẹ sẽ đi cùng với con", mẹ Phong nhẹ nhàng nói, như vậy còn có thể nhận tiện xem mặt con dâu tương lai luôn.
Tốt rồi! trong mấy người con, người con thứ hai này của bà, cuối cùng cũng muốn ổn định rồi.
"Không cần đâu, con tự đi được rồi".
"Con trai, con chưa từng nhìn thấy đối phương, một mình con đến "vương Nghi Hà" làm sao con có thể nhận ra người ta?", mẹ Phong cảm thấy buồn cười.
"Mẹ, một mình con đi là được rồi, mẹ có thông tin gì của cô ta không? Chuyển cho con". Dù sao cũng là từ chối, mẹ anh có đi cùng cũng vô dụng.
"A! Ba con bảo mẹ, thứ bảy này mẹ phải đi cùng con, cứ như vậy đi! Mẹ cúp máy đây", mẹ Phong cố ý lớn tiếng nói, nhanh chóng dặn dò xong, liền gác điện thoại.
"Sao? mẹ?" Phong Thượng Vũ căn bản không kịp ngăn lại
Rốt cuộc là mẹ đang nghĩ cái gì vậy? Sao lại muốn đi theo anh góp vui vậy chứ? Anh nhíu mày trừng mắt nhìn điện thoại.
Phía bên kia mới đưa ra quyết định thời gian gặp mặt, thì phía bên Yến My cũng đột nhiên nhận được điện thoại của người nhà, hẹn gặp cô ở quán cà phê gần đó.
"Mẹ, lâu rồi con không được gặp mẹ, mẹ trở về Đài Loan khi nào vậy?" Sau khi hai mẹ con Yến My ôm nhau vào lòng mới ngồi xuống.
Đã lâu không gặp là sự thật, lần gặp nhau trước của hai mẹ con cô đã là chuyện hơn một năm rồi.
"Cũng được mấy ngày rồi", mẹ Yến cười nói.
Mẹ Yến thân mặc đồ công sở, trên cổ đeo một chuỗi ngọc trai dài, nhìn hoàn toàn không giống với người đã sáu mươi tuổi, ngược lại lại cảm thấy như người mới ban mươi tuổi vậy.
"Ba cũng trở về Đài Loan sao mẹ?" Yến My nhanh chóng gọi hai tách trà sữa.
"Đúng vậy! Ba con trở về để thị sát tình hình của công ty, mẹ liền cùng trở về với ông ấy, thuận tiện đi thăm con luôn". Bà cười nói.
"Các anh chị có khỏe không mẹ?", cô thuận miệng hỏi, mấy anh chị em cô, tất cả đều làm việc trong công ty của ba cô, chỉ có mình cô là không giống bọn họ, hoàn toàn không hợp với việc kinh doanh mà hợp với pháp y hơn.
"Còn không phải là đều giống nhau sao, đứa nào cũng bận rộn với công việc, khiến cho bà lão này cô đơn đành phải đi theo ba con chạy lung tung hay sao! Con thì sao? Sống một mình ở Đài Loan, đã quen chưa?", mẹ Yến đưa tay cầm lấy tay cô.
"Mẹ, con ở Đài Loan cũng đã lâu rồi, làm sao có thể vẫn chưa quen được".Cô cười nói
"Nói cũng đúng, mẹ nhìn sắc mặt con thật sự cũng không tồi, chỉ là hơi gầy một chút, rốt cuộc con có ăn uống tử tế không đó?"
"Mẹ, mẹ nói đi đây vậy, làm sao con có thể không ăn uống tử tế được", chẳng qua chỉ là ba bữa thất thường thôi. Cô ở trong lòng bổ sung thêm một câu.
"Thật sao? không phải là vì công việc bận rộn nên ba bữa ăn đều thất thường đó chứ! Mẹ ở nước ngoài đọc báo, cảm thấy công việc pháp y này hình như là rất bận rộn",mẹ Yến rất hoài nghi
"Không đâu! Mẹ, mẹ đừng nghĩ lung tung", khuôn mặt của Yến My nhanh chóng nở ra một nụ cười, không ngờ mẹ cô lại một tiếng câu nói trúng như vậy.
"Không phải vậy là tốt nhất, mặc dù cái người làm mẹ như mẹ đây rất ít khi ở bên cạnh con, nhưng cũng không có nghĩa là mẹ không quan tâm đến con, hiểu không?", mẹ Yến khẽ đưa ra lên vuốt ve gương mặt cô.
"Me...., con biết rồi". Cô làm sao có thể không biết chứ.
"Ôi! thời gian trôi đi cũng thực nhanh, các con cũng đều lớn hết cả rồi, còn nhớ hồi bé bộ dạng mấy đứa chạy đuổi theo ba mẹ, giống như mới chỉ là chuyện ngày hôm qua thôi vậy".
"Mẹ, sao tự nhiên mẹ lại sầu não như vậy?" Lời của mẹ khiến cho Yến My không biết nên phản ứng như thế nào.
"Không có gì! già rồi, nên hay nhớ lại những chuyện trước đây", mẹ Yến vẫy vẫy tay ý bảo cô đừng để ý.
"Mẹ, mẹ con mình lâu rồi không gặp nhau, nhân lúc ba mẹ còn ở Đài Loan hay mẹ tới chỗ con ở vài ngày, để ẹ con mình có thể nói chuyện tâm sự với nhau được không?" Khó có khi mẹ cô đến Đài Loan, cô phải xin nghỉ phép để ở cùng mẹ cô mấy ngày mới được.
"Như vậy không được? Không phải sẽ ảnh hưởng đến công việc của con sao?" Cũng không phải là ngày nghỉ, mẹ Yến không muốn vì mình mà ảnh hưởng tới công việc của con gái.
"Không đâu! Làm sao có thể chứ". Cô lắc đầu.
"Chuyện này..... không nói đến nữa, con đừng có xin nghỉ phép vì mẹ, chỉ cần buổi tối con bớt chút thời gian đi cùng mẹ là tốt rồi", mẹ Yến suy nghĩ, quyết định vẫn là phương pháp kia tốt hơn.
"Mẹ nói thế nào thì liền như thế đi". Yến My nhún nhún vai, thuận theo ý của mẹ cô, về phần Phong Thượng Vũ đành phải nói xin lỗi với anh vậy, xem ra lại phải hy sinh thời gian hẹn hò của bọn họ vậy.
Yến My chậm rãi lấy điện thoại gọi cho Phong Thượng Vũ.
"Tiểu My, sao tự nhiên em lại gọi điện vậy, không phải công việc bận lắm sao?". Anh vừa mới nghĩ không biết có nên nói chuyện đi xem mặt với cô không, thì cô đã gọi điện tới.
"Em tan ca sớm".
Thầm nghĩ (Chỗ này này mình nghĩ là thiếu mất một đoạn nhưng xem lại thì cả bản raw lần bản convert đều như thế)
"Không có! anh nói đi đâu vậy! Có cơ hội đương nhiên em sẽ giới thiệu để mọi người biết nhau", cô nhanh chóng giải thích.
"Tốt, vậy em định khi nào sẽ giới thiệu để mọi người biết nhau?". Anh muốn một thời gian chắc canh.
"Cái này..... em sẽ tìm cơ hội, rồi nói lại với anh sau". Chung quy trước giờ cô cũng chưa bao giờ đề cập tới chuyện này với anh đi! Cô cong miệng nói.
Nói trở lại, thì anh cũng còn chưa từng dẫn cô về gặp người nhà anh! Anh ở đâu ra lấy cái nhiệt tình đó vậy?
"Ồ, vậy sao từ lúc chúng ta quen nhau đến giờ, sao em cũng chưa bao giờ nghe thấy anh muốn giới thiệu em với người nhà anh chứ?"
Cô hỏi ngược lại.
"Hắc! cưng à, tốt xấu gì em cũng đã từng gặp qua anh trai của anh rồi, hơn nữa lần trước trên đường lại cũng có dịp gặp em gái anh rồi, sao còn có thể nói là chưa giới thiệu qua". Anh mới là người bạn trai đáng thương đến bây giờ vẫn chưa được gặp người nào trong nhà cô.
"Này! Đó là trùng hợp không tính?" cô thì thào kháng nghị. Đó cũng không phải là việc tận tậm sắp xếp, sao có thể xem như là giới thiệu.
"Thì ra em nóng lòng muốn gặp ba mẹ anh như vậy! Sao không nói sớm! Hay là tuần sau anh liền dẫn em về gặp mọi người trong nhà được không?"
Phong Thượng Vũ cười nói.
"Anh.....", ở đầu bên kia điện thoại khuôn mặt của cô đã đỏ bừng rồi, bị anh nói như vậy khiến cô không nói được gì. "Ai nóng lòng chứ! Anh đừng có nói vớ vẩn".
"Ha ha ha", Anh cười to.
"Cười, anh cười đến chết luôn đi, em không muốn theo như anh nói". Cô chuẩn bị cúp điện thoại.
"Được rồi! Anh không cười nữa, vừa nãy là anh nói thật với em đó. Tuần sau anh dẫn em về nhà gặp ba mẹ anh được không? Vậy nên em cũng tìm thời gian để cho anh có thể đi diện kiến mẹ vợ được không?" Anh ngừng cười, đưa ra điều kiện trao đổi.
Anh suy nghĩ rồi, dù sao lần xem mặt này cũng sẽ từ chối, cho nên không cần giải thích tránh cho việc cô lại nghĩ lung tung, nhưng thật sự trước đó anh đã định dẫn cô về nhà giới thiệu với ba mẹ anh.
"Để em nghĩ xem đã! Cứ như vậy nhé! Bye bye" Cô cố ý làm bộ kiểu cách, gác điện thoại.
Dù sao mẹ cô cũng ở lại Đài Loan một thời gian nữa, cô sẽ tìm cơ hội nói chuyện sau.
Mấy ngày liền cô liên tục đi khắp nơi cùng mẹ mình, không phải là Yến My quên không nhắc đến, mà là không tìn được cơ hội thích hợp để nói về chuyện Phong Thượng Vũ, vậy chuyện này để tối thứ bảy nói đi.
Lúc này mẹ cô đột nhiên đề nghị đến vườn Nghi Hà ăn bữa tối.
Mẹ con cô vừa bước vào cửa, một người quản lý mặc váy dài màu đen liền bước lên đón tiếp.
"Chào mừng quý khác đến nhà hàng, xin hỏi quý khách đi hai người sao?"
"Không, chúng tôi còn mấy người nữa lát nữa sẽ đến sau", mẹ Yến mở miệng nói.
"Vậy, mời quý khách." người quản lý đó dẫn mẹ con cô đi đến chỗ ngồi bên cửa sổ.
"My, con ngồi bên này đi", mẹ Yến kéo ghế bên cạnh bà cho cô ngồi.
"Vâng".Trong lòng cô có chút buồn bực, sao mẹ không nói với cô chuyện còn có thêm người khác dùng bữa tối cùng nữa.
"Thưa quý khách, đây là thực đơn, mời quý khách xem qua". Bồi bàn đứng bên cạnh đưa thực đơn lên.
"Thật ngại quá, thực đơn này cứ để ở đây trước, lát nữa chúng tôi sẽ gọi sao được không?", mẹ Yến ngẩng đầu lên nói.
"Không sao ạ". Bồi bàn cúi đầu lùi lại.
"Mẹ, mẹ còn mời ai nữa? Ba sao?". Cô hỏi thăm
Nói ra thực buồn cười, ba cô đến Đài Loan cũng mấy ngày rồi, cô vẫn không có cơ hội gặp ông chứ.
"Không phải, là bạn của mẹ", nhân lúc con gái không đi làm, mẹ Yến đã cùng chồng mình đã từng gặp qua một người người đợi lát nữa người đó tới không biết sự việc có thể thành hay không.
"Bọn họ cũng là từ nước ngoài trở về Đài Loan hả mẹ?"
"Không phải, mấy ngày trước mẹ mới quen với bọn họ thôi, muốn giới thiệu cho con với bọn họ quen biết nhau, về sau mẹ cũng có thể nhờ bọn họ chăm sóc con một chút". Bà cười nhìn Yến My nói.
"Mẹ, con cũng lớn rồi, sao còn phải nhờ người chăc sóc". Cô mở miệng nói, nhưng trong lòng đột nhiên lại thấy kỳ quái
Phản ứng của mẹ cô có gì đó kỳ lạ nha! Không phải là đang có ý định gì đó chứ?
"My, mấy ngày nay mẹ rất vui, cảm thấy con so với trước đây đã vui vẻ hơn rất nhiều", mẹ Yến khẽ vuốt mái tóc dài của con gái.
Trước kia bà cảm thấy tính cách của con gái rất độc lập, trầm ổn, nhưng lần gặp mặt này bà phát hiện con gái là cười nhiều hơn, hơn nữa lúc bình thường cũng sẽ ôm lấy bà, làm bà vừa mừng vừa sợ, thế này mới phát hiện thì ra con gái của bà cũng có mặt đáng yêu như vậy.
"Đó là bởi vì được gặp mẹ đó". Cô khéo léo nở nụ cười, nhưng có trời biết, tất cả sự thay đổi của cô đều là do anh.
"Con đó, biết làm nũng như vậy từ bao giờ vậy? Miệng ngọt như vậy, hôm nay ăn đường sao?",mẹ Yến kéo tay cô nói"
"Ai dà, mẹ nghĩ, nếu con mà lấy chồng, mẹ nhất định là rất không nỡ".
"Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại nói đến chuyện đó? Con còn trẻ lắm, không gấp vậy đâu". Cô nhỏ giọng kháng nghị
"Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn nói mình trẻ, đúng là không biết xấu hổ a". Bà khẽ nhéo hai má con gái.
"Vốn dĩ là vậy mà". Cô kêu lên.
"Bà Yến, thật ngại quá, chúng tôi tới trễ". Bỗng nhiên có một giọng nữ xen vào cuộc nói chuyện của hai mẹ con cô.
"Ôi, bà Phong, xin chào". Mẹ Yến nhanh chóng đứng dậy tiếp đón.
"Bà xem, chúng tôi thật có lỗi quá, không nghĩ hai người tới sớm như vậy". Mẹ Phong cảm thấy rất có lỗi, vì hôm nay là buổi xem mặt, bà đặc biệt mặc một chiếc sườn xám được làm thủ công màu bạc.
"Không đâu, là chúng tôi đến sớm mà, bà Phong tôi giới thiệu với bà một chút, đây là con gái của tôi, tên là Yến My", mẹ Yến kéo con gái cười nói.
"Con chào Bác ạ". Yến My gật đầu mỉm cười, cảm thấy người này thật giống với mẹ cô, toàn thân tỏa ra một khí chất cao quý.
"Chào cháu! Tiểu My, cháu còn đẹp hơn so với trong ảnh nhiều", mẹ Phong nhiệt tình cầm tay cô.
Trời, mấy đứa con trai con gái bà ánh mắt thật tinh tường, tuyển chọn người yêu ai cũng đặc biệt, mà điểm giống nhau đều là con trai thì anh tuấn, con gái thì xinh đẹp đáng yêu.
Ảnh chụp? Ảnh chụp nào cơ? Yến My muốn hỏi lại không kịp mở miệng.
"Bà Yến, thật ngại quá, con tôi đang đi đậu xe, chút nữa vào ngay", mẹ Phong ngẩng đầu lên nói.
"Không sao, chúng ta ngồi trước đừng đứng nữa, làm người khác chú ý". Mẹ Yến vẫy tay tỏ vẻ không để ý, thực ra trong lòng bà đang nhẹ nhàng thở ra, bà còn tưởng chuyện lần này thất bại rồi chứ!
Con trai? Ảnh chụp? Yến My cúi mặt xuống, trong lòng đột nhiên hiểu ra, buổi gặp mặt hôm nay không phải là...... biến thành xem mặt đó chứ?
Nghĩ đến hai chữ xem mặt, toàn bộ lông tơ trên người cô đều dựng đứng lên, cả người theo đó mà không được tự nhiên.
Vì sao mấy ngày qua không nghe thấy mẹ cô nhắc đến chuyện này chứ? Vì sao mẹ cô phải làm như vậy? Sợ cô từ chối sao?
"Tiểu My, nghe mẹ cháu nói, cháu là nhân viên pháp y sao?" mẹ Phong mở miệng hỏi.
"Đúng vậy bác ạ". Yến My nhanh chóng hoàn hồn
"Ôi, cháu thật là lợi hại nha, một cô gái như cháu lại chọn công việc làm pháp y sao, chắc là rất vất vả đi?"
Là đối tượng con trai bà yêu, khiến ẹ Phong cảm thấy bản thân càng xem càng vừa lòng.
"Cũng không có gì ạ". Nghĩ đến chuyện đây là buổi xem mặt, nụ cười trên mặt cô có chút trở nên cứng ngắc.
"Giờ đi làm của cháu có lâu không? Có hay phải tăng ca không?" mẹ Phong lại hỏi.
"Không cố định ạ, còn phải xem tình hình nữa, nhưng đúng là có đôi lúc công việc của cháu rất bận rộn". Cô thành thật trả lời, trong lòng vẫn đáng suy nghĩ, lát nữa làm thế nào để thoát thân.
"Mẹ". Đột nhiên một giọng nam thu hút sự chú ý của ba người.
" Ơ, Thượng Vũ",Yến My vừa ngẩng đầu lên liền kinh ngạc lên tiếng.
"Tiểu My", Phong Thượng Vũ cũng bật thốt lên nói.
"Sao anh (em) lại ở đây?" Hai người đồng thời chỉ vào đối phương.
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của hai bọn họ, mẹ Phong không nhịn được bật cười.
"Các con quen nhau trước rồi sao?" mẹ Yến cảm thấy kỳ quái, nhìn hai người bọn họ, lại quay đầu nhìn về phía mẹ Phong.
Có chuyện gì vậy?
"Tiểu My, sao em lại ở đây?" Phong Thượng Vũ hoàn hồn đầu tiên.
"Em tới đây ăn tối cùng mẹ em", Yến My nhíu mày, mấy ngày trước cô đã nói qua với anh chuyện, mấy ngày nay cô muốn ở cùng mẹ mình.
"Vậy còn anh?" Cô hỏi lại.
"Thượng Vũ, con ngồi xuống trước đi đã", mẹ Phong xen vào nói.
"Mẹ, có chuyện gì vậy". Phong Thượng Vũ ngồi xuống bên cạnh mẹ anh.
Nhìn vẻ mặt của mẹ anh thì hình như là đã sớm biết tình huống ngày hôm nay rồi.
"Tiểu My chính là người mà ba con muốn con đi gặp mặt hôm nay đó", mẹ Phong vẫn cười khanh khách nói.
"Cái gì? Ba ngay từ đầy đã biết việc con và Tiểu My yêu nhau rồi sao?" Phong Thượng Vũ nhíu mày.
"Ngốc quá, nếu ba con biết việc này, thì làm sao có thể bị con làm tức đỏ mặt tía tai, đến mức vào viện như vậy sao?" mẹ Phong vỗ vỗ vai anh.
"Vậy còn mẹ? Làm sao mẹ biết được chuyện này?" Vốn dĩ anh chưa nhắc đến chuyện Tiểu My với mẹ anh bao giờ.
"!" Mẹ Phong lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại kiểu mới nhất, sau khi ấn vài phím, đưa cho anh xem vài hình ảnh trên màn hình, "Đây có phải là ảnh các con cùng chụp không?"
"Cái này là Thượng Di đưa ẹ sao?" Vừa nhìn thấy những hình ảnh kia, Phong Thượng Vũ liền nhớ ra lần trước bọn họ đến Cửu Phân có chụp ảnh, lúc ấy Thượng Di còn nói là muốn thử chức năng của chiếc điện thoại mới mua, không ngờ sau này cô lại tiết lộ tin tức ẹ mình, lại còn cho xem cả ảnh nữa.
"Nếu không thì làm sao mẹ có thể có ảnh chụp của các con được chứ". Bà lại cầm di động đưa ẹ con Yến My xem.
"Ai! Nhưng mà con cũng thật là, thì ra con đã sớm quen với cậu ấy rồi, sao con không nói với mẹ chứ?" mẹ Yến dùng ánh mắt trách cứ nhìn về phía con gái.
"Vốn dĩ con cũng định nói với mẹ, ai biết đâu mẹ lại dẫn con tới đây trước...." Còn lén lút sắp xếp việc xem mặt chứ.
Cô mới là người có một bụng muốn nói a!
"Bác à, bác đừng trách Tiểu My, thực ra mấy ngày nay cháu biết bác đến Đài Loan, Tiểu My liền muốn sắp xếp thời gian dẫn cháu đi chào hỏi bác, vừa vặn hôm nay mọi người gặp nhau ở đây". Phong Thượng Vũ không đành lòng nhìn cô bị trách mắng, vội vàng mở miệng nói giúp cô.
"Cháu thật là một đứa con ngoan, bà Phong, bà dậy con thật tốt", mẹ Yến cười Yến My nói, thật ra cô cũng không có tức giận, chỉ là có chút giật mình.
"Đâu có, bà Yến, con gái của bà cũng rất xuất sắc nha", mẹ Phong cũng cười.
Hai bà ca ngợi lẫn nhau, Phong Thượng Vũ và Yến My hai người ban mắt nhìn nhau, cũng không nhịn được bật cười.
Đây là sự kỳ diệu của duyên phận sao?
"Bây giờ con đã biết vì sao mẹ đột nhiên đứng về phía ba con, mà yêu cầu con đi xem mặt chưa?" mẹ Phong đột nhiên nhìn con trai nói.
"Vâng, con cảm ơn mẹ, mẹ của con đã phải khổ tâm rồi ạ", anh đưa tay qua ôm lấy mẹ một chút.
"Thật xin lỗi, các vị đã muốn gọi món được chưa ạ?" Bồi bàn bước tới hỏi.
"Ôi! Tôi quên mất, thật ngại quá, bây giờ chúng ta gọi món thôi", mẹ Yến vội vàng lấy thực đơn đưa qua ẹ Phong.
Sau khi nhanh chóng gọi đồ ăn xong, bọn họ lại nhanh chóng hàn huyên.
"Bà Yến, bà có cảm thấy trùng hợp hay không? Trước đó vài ngày chúng ta mới quen nhau, không ngờ con cái chúng ta lại còn quen nhau sớm hơn chúng ta một bước, hơn nữa lại còn đang yêu nhau", mẹ Phong tươi cười.
"Đúng vậy, thật sự là không ngờ tới! Vốn tôi còn đang lo là sự việc hôm nay không thành chứ",mẹ Yến che miệng cười nói.
"Nhưng mà, mẹ, mẹ cũng không thể nói trước với con một tiếng được sao".Nói đến đây, Yến My không nhịn được lên tiếng kháng nghị.
"Nói cho con biết, con sẽ cùng mẹ tới đây chắc?" Mẹ Yến liếc mắt nhìn cô một cái.
"Con".
"Con không cần trả lời, mẹ chắc con nhất định sẽ không đi", mẹ Yến trách móc nói.
"Ít nhất con cũng sẽ nói với mẹ về chuyện của Thượng Vũ trước", cô cảm thấy bản thân mình rất vô tội.
May mà người tới hôm nay là Thượng Vũ, nếu không thật sự là cô không biết nên làm thế nào hết? Nói không chừng sẽ làm đối phương mất mặt ngay tại chỗ ấy chứ.
"Ai dà, bây giờ thanh niên đều là như vậy, không thích ba mẹ nhúng tay vào chuyện tình cảm của mình", mẹ Phong xen vào nói.
"Đúng đúng đúng! Bà Phong, bà nói đúng, bây giờ thanh niên đều như vậy! Thật sự là không giống với chúng ta trước kia, giống như hôn nhân của tôi và ba Yến My, cũng đều là do ba mẹ giới thiệu gặp mặt mới quen nhau." mẹ Yến rất có đồng cảm trả lời,
"Đúng vậy! Tôi cũng vậy đó! Tôi cảm thấy giới thiệu rồi kết hôn cũng không có gì là không tốt cả, ít nhất các bậc ba mẹ đều có hiểu biết, nhân phẩm của đối phương như thế nào cũng có thể hiểu sơ qua rồi", mẹ Phong dùng sức gật gật đầu,
"Đúng vây! Tuy rằng dùng cách giới thiệu làm quen không có tình cảm làm nền tảng, nhưng tình cảm có thể bồi dưỡng sau hôn nhân mà, chúng ta không phải đều như vậy sao, hơn nữa, hiện nay thanh niên nam nữ tự do yêu đương thật như mà khi kết hôn thì tỉ lệ ly hôn so với thời chúng ta lại cao hơn rất nhiều".
"Nói rất đúng, trước đây chúng ra làm gì có chuyện ly hôn! Nói ra cũng không sợ bà cười, mấy ngày hôm trước Thượng Vũ nhà chúng tôi vì chuyện đi xem mặt này, đã làm cho ba nó tối mày tối mặt, cuối cùng tôi khuyên nó mãi, nó với miễn cưỡng đồng ý đó chứ".
"Mẹ! Sao tự nhiên mẹ lại nói chuyện này vậy?" Anh cảm thấy có chút xấu hổ.
"Ôi trời! Có sao đâu, dù sao mọi người cũng biết nhau cả rồi, còn có gì không thể nói", Mẹ Phong không hề kiêng dè cố kỵ nói.
"Đúng đó, mọi người cũng đều đã quen nhau hết rồi, có gì mà không thể nói được chứ", mẹ Yến cũng nhảy ra hát đệm.
"Vâng vâng vâng, Con biết con sai rồi ạ". Hai vị trưởng bai vây anh như vậy, tốt nhất là anh nên ngoan ngoãn ngậm miệng ăn cơm thôi.
Yếm My ở bên cạnh, mi tâm đang nhíu lại liền nhanh chóng cười cười.
Thật là ngốc mà! Anh không biết là phụ nữ đang nói chuyện phiếm thì không nên xen miệng vào sao? Bị mắng là đáng đời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.