Chương trước
Chương sau
“Ngươi cười như vậy là có ý gì”

Một kẻ đưa tay lên tán Y Nhu một cái, Y Nhu liền nhìn chầm chầm kẻ đó, tán một cái sao được rất giỏi

“Nhìn nó đắc ý như vậy liền cởi y phục nó ra xem, ta nghe nói giáo chủ thế mà chưa đụng đến nó, thử xem gốt cuộc có gì mê người đến vậy”

Y Nhu nhíu mày, không được nếu y phục bị lột ra, thân thế của y liền bị người khác phát hiện nhất định không được

Một kẻ tiến đến lột y phục y liền bị y đá một phát

“Còn hỗn láo như vậy, liền đá chân nó”

Y Nhu bị người một gậy quất vào chân liền đau nhói, nhìn mấy kẻ trước mặt càng ngày ánh mắt càng đáng sợ, chỉ cần một chút nữa, một chút nữa thôi liền trả lại các người

Hai chân bị đánh có chút đau Y Nhu nhíu này, tại sao lâu như vậy chứ, lúc này một tên tiến đến lột y phục của y ra lúc này cửa liền vang một tiếng động lớn

“Các ngươi đang làm cái gì vậy”

“Giáo….giáo..chủ”

Cả đám người hoảng hốt quỳ xuống, Tống Kỳ Nam bước chân đến tháo dây trói ôm lấy Y Nhu vào lòng

“Ngươi làm sao rồi, bọn chúng làm gì người”

Y Nhu liền khóc lớn

“Ta không muốn ở đây nữa, ngươi thả ta đi, không phải ngươi nói sẽ đối xử tốt với ta sao, bây giờ lại để bọn họ hành hạ ta như vậy”

Tống Kỳ Nam nhíu mày nhìn bọn người kia, ai cũng cảm thấy mình mắc mưu rồi, lúc nãy bọn họ đánh y y không khóc, giáo chủ vừa đến liền khóc to như vậy, rõ ràng là đang cố ý

“Đừng khóc, ta xin lỗi”

“Ngươi buông ta ra, ngươi tại sao sai bọn họ bắt ta còn đánh ta, có phải vì ta không cho ngươi đụng vào nên mới như vậy không”



Y Nhu càng khóc lớn hơn, đám người kia trừng mắt, bọn họ nói vậy khi nào hơn nữa dường như giáo chủ hoàng toàn tin lời của tiện nhân đó

“Lục Thừa”

“Có thuộc hạ”

“Đem đám tiện nhân này ném cho đám thuộc hạ muốn làm gì làm”

Cả đám liền sợ hãi, đám thuộc hạ bên dưới kẻ nào kẻ nấy đều đáng sợ nếu lọt vào tay chắc chắn sẽ không toàn thây mất

“Chân ta đau”

Y Nhu liền nói, Tống Kỳ Nam nhìn hay chân nị đánh chảy máu của Y Nhu càng nổi giận hơn

“Là ai làm”

“Là hai kẻ kia, bọn chúng muốn lột y phục của ta, ta không chịu liền đánh ta”

Y Nhu nói chỉ về hướng hai tên nam sủng lúc nãy

Tống Kỳ Nam ôm lấy Y Nhu vào lòng vỗ về

“Vậy muốn ta trừng phạt bọn chúng như thế nào”

“Ta không muốn, người đừng làm tổn thương họ”

“Lục Thừa đánh gãy chân hai kẻ kia sau đó quăng đi cho đám thuộc hạ bên dưới tầng hầm, nhất định không để bọn chúng chết”

Tống Kỳ Nam nói rồi bế Y Nhu rời đi, đi ngang qua đám người đó Y Nhu nở một nụ cười quỷ dị, muốn ức hiếp y, không có cửa đâu, đây là một thân phụ hoàng dạy dỗ cho ta làm sao lại không khiến các ngươi chịu khổ được chứ

Đúng vậy Y Nhu ngay từ đầu biết đám người này nhất định sẽ ra tay liền tương kế tựu kế mà làm, xúc phạm đến y y của thể nhẫn nhịn, nhưng dám nữa lời nói đến thân sinh của y y liền khiến bọn chúng trả giá

Tống Kỳ Nam đưa Y Nhu về phòng sau đó sai Yên Hương mang dược đến, nhìn mặt bị sưng và chân chảy máu của Y Nhu, hắn liền xót, mỹ nhân của hắn bị như vậy tim liền đau, hắn chưa đụng vào y mà đám dơ bẩn đó dám đụng vào thật là to gan, nhất định khiến bọn chúng không sống yên được

Yên Hương đem dược đến, Tống Kỳ Nam liền có ý cởi y phục của Y Nhu ra để bôi dược, Y Nhu liền giật mình đẩy người ra, nếu bị phát hiện e rằng chắc chắn sẽ không xong



“Ngươi…ngươi để Yên Hương bôi thuốc cho ta là được rồi”

Tống Kỳ Nam nhìn Y Nhu, cảm giác người này đang muốn giấu gì đó, hễ hắn chạm vào y y liền như vậy rất sợ hắn phát hiện gì đó thì phải, ban đầu Tống Kỳ Nam còn cho rằng Y Nhu sợ hãi mình ăn y nhưng nhìn lại thì không phải, dường như đang giấy diếm gì đó thì phải

“Yên Hương là nữ nhân, ngươi để nàn ta làm vậy không cảm thấy không đúng sao”

Y Nhu liền im bặt, nhưng chưa kịp nói thêm gì đã bị người lột y phục ra, ngay cả xiêm y bên dưới cũng bị người cởi ra khi nào không biết

Tống Kỳ Nam ánh mắt vô tình lướt qua noie nào đó liền sững người, hắn là lần đầu tiền nhìn thấy, Y Nhu cảm giác được liền khép chân lại

“Yên Hương ngươi đến bôi dược cho y đi”

Nói rồi hắn liền bỏ ra ngoài, Yên Hương cũng có chút bất ngờ nhưng vẫn vâng lệnh mà làm

Y Nhu lúc này lo sợ y biết Tống Kỳ Nam đã nhìn thấy gì đó rồi, nhưng nếu tại sao hắn lại bỏ ra ngoài cơ chứ, Y Nhu thắc mắc

Tống Kỳ Nam bước qua ngoài liền bình tĩnh mà suy nghĩ lại, hắn vốn dĩ biết Thịnh Hà quốc có song nhi nhưng lại không nghĩ mỹ nhân mình bắt về lại là một song nhi, lần đầy tiền nhìn thấy liền có chút không kiềm chế được, không phải hắn giả vở là quân tử không động đến Y Nhu suốt thời gian qua mà là vì Y Nhu còn nhỏ, hắn cũng không luyến đồng không như vậy đối xử với một hài tử mười lăm mười sáu

Lục Thừa lúc này xử lí xong bọn người kia cũng đến, nhìn thấy giáo chủ đang đứng đó thất thần liền đi đến

“Tham kiến giáo chủ”

“Mọi thứ xử lí xong rồi ạ”

“Vâng thưa giáo chủ, được rồi, đệ đệ của Yên Hương kêu hắn ta đến đây, để hắn ta bảo vệ y”

Lục Thừa vâng lệnh, nhắc đến đệ đệ của Yên Hương, Lục Thừa cũng có chút hứng thú, Yên Khánh đệ đệ của Yên Hương một tiểu hài tử nhìn cũng khá thuận mắt, nhìn yếu đuối nhưng lại có khả năng luyện võ tốt, đi theo hắn một tháng vô cùng tiến bộ, hơn nữa Yên Khánh đã được giáo chủ chữa trị bệnh bây giờ rất tốt, nếu để đi theo Y Nhu cũng có thể bảo vệ được người

Y Nhu mặc dù nói để Yên Hương bôi dược cho mình nhưng cũng đuổi nàng ra ngoài, bí mật thân thể y không thể để cho người ngoài biết được

Dược vừa bôi lên Y Nhu liền đau đến chết đi sống lại nhưng y thà tự chịu đau đớn cũng không rên rỉ một lời nào, qua một lúc sau mới có thể dịu lại được nhưng hậu quả của lần này khiến y nửa tháng không thể xuống giường được, cũng nửa tháng này Tống Kỳ Nam không đến nhìn y dù một cái liếc mắt, nhiều người đồn đại rằng nam sủng mới của giáo chủ vì chân bị thương nên mất đi sủng ái

Riêng Y Nhu cảm thấy may mắn không gặp càng tốt, hắn đến y không biết làm sao
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.