Yến tiệc kết thúc, Lam Y Nhu cho gọi Triệu Quách đi cùng mình, Yên Hương đi theo sau. Doãn Ngôn vốn dĩ muốn theo cùng nhưng Lam Y Nhu liền bảo không cần
Ở ngự hoa viên, đêm nay trăng sáng trên cao, chiếu rọi xuống hoàng cung tịch mịch kia
“Thái tử gọi thần có việc gì sao”
“Không cần xưng hô khách sáo như vậy, cứ gọi ta là Y Nhu là được, ta gọi ngươi là Triệu Quách là được”
“Thần nào có vinh dự được gọi tên thái tử điện hạ, thái tử điện hạ có việc gì cần ta giúp sao, nếu được thần sẵn sàng nghe lệnh”
Lam Y Nhu nhếch mép cười, y sao lại không hiểu rõ con người của Triệu Quách, Triệu gia danh tiếng như thế nào ai cũng rõ cả nhất là hoàng thất càng hiểu rõ hơn
“Triệu Quách ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì hay sao, ta làm sao không nhận ra ánh mắt ngươi nhìn tỷ tỷ ta, nhưng ta nói cho ngươi biết ngươi đừng mơ tưởng đến tỷ ấy, ngươi không xứng với tỷ ấy, càng đừng nghĩ lại giở trò bắt giam như hắn, ta không có võ công nhưng tỷ ấy thì tinh thông võ nghệ đấy”
Lam Y Nhu giọng nói có chút trầm, Triệu Quách nghe đến đây liền nở nụ cười nhẹ, hắn không như Tống Kỳ Nam, ít ra hắn biết chinh phục trái tim mỹ nhân như thế nào không như cái tên kia thích là bắt người, ngang ngược như vậy người ta mới chạy mất đấy
“Ta là ngưỡng mộ công chúa mà thôi, nào mơ cao như vậy, nhưng nói đi phải nói lại ở Thịnh Hà quốc này ngoài ta ra không ai xứng đáng hơn để trở thành phò mã cả”
Triệu Quách nói, Lam Y Nhu chỉ cười sau đó lại nói
“Ta có việc nhờ ngươi, nếu giúp được ta có thể xem lại việc cho ngươi một lần được gặp tỷ tỷ ta”
Triệu Quách nghe vậy liền cảm thấy có chút vui, còn đang suy nghĩ làm sao để tiếp cận với mỹ nhân
“Bất cứ chuyện gì chỉ cần điện hà ra lệnh ta liền tuân theo”
“Có cách nào khiến cho chân một người nhìn như đã gãy nhưng thật chất thì không, ngay đến cả thái y cũng không nhìn ra hay không”
Triệu Quách nghe đến đây liền trầm ngâm, quả thật việc này có chút khó, nói đúng ra làm sao có chuyện chân gãy mà không gãy chứ, làm khó hắn rồi đây
“Xin thứ tội cho ta, người muốn làm chân gãy như không là ai”
“Là ta, chắc ngươi đã biết một tháng sau là lễ săn bắn ta có lí do không thể tham gia nhưng cũng cần một cái cớ thật hợp lí”
Triệu Quách đương nhiên biết lí do y không tham gia, hắn từng nghe qua việc Hoàng thất Thịnh Hà quốc có song nhi, nói chi xa vị thất vương gia kia chính là song nhi, hơn hết nhìn bụng có chút nhô mặc dù đã được ép lại quấn chặt bằng nhiều lớp vải của Lam Y Nhu, Triệu Quách ở khoảng cách gần như vậy đương nhiên nhận ra rồi, nhưng có điều hắn có chút tò mò rốt cuộc hài tử trong bụng của y có phải là của Tống Kỳ Nam hay không
“Thần nhất định sẽ tìm ra cách giúp điện hạ”
Triệu Quách nói, Lam Y Nhu sau đó liền hất tay cho hắn lui xuống, bản thân một mình đi dạo ngự hoa viên cùng với Yên Hương
“Điện hạ, thứ cho ta nhiều chuyện nhưng đó không phải là một cách tốt”
Yên Hương nói, nàng đã vài lần chứng kiến Lam Y Nhu bị cổ trùng hành hạ đến chết đi sống lại, mỗi lần như vậy đều rất đau đớn, hơn nữa thân thể song nhi đang mang hài tử làm sao có thể chịu thêm đau đớn bị thương tích chứ
“Yên Hương ngươi không cần lo, ta tự biết bản thân đang làm gì, cũng nên giữ kín miệng lại, nếu tỷ tỷ ta và Doãn Ngôn biết được ta liền trị tội ngươi”
Lam Y Nhu lạnh lùng nói, từ khi trở về tính cách của y có phần thay đổi, một số việc vô cùng dứt khoác, một số việc đã quyết thì không ai ngăn cản được y cả
Một tháng cứ như vậy bình yên trôi qua, chỉ còn bảy ngày nữa là đến lễ săn bắn, Doãn Ngôn gần đây luôn bận bịu thay Lam Y Nhu chuẩn bị mọi thứ
Còn Lam Y Nhu thì bị bắt ở tẩm cung dưới sự giám sát cực kỳ cẩn thận của Lam Nhiên và Lam Y Ngọc, gần như nếu không có việc hệ trọng cần đến thái tử giải quyết thì không để y bước chân ra ngoài, Lam Y Nhu cũng không có ý kiến việc này bởi vì nếu ra ngoài sẽ dễ dàng để lộ người khác nhìn vào liền nhận ra ngay
“Hoàng thúc sắp đến đại lễ săn bắn rồi, phải làm sao đây”
Lam Y Ngọc hỏi, bọn họ vẫn chưa có lí do chính đáng để Lam Nhiên chủ trì đại lễ này
“Ngày mai ta sẽ dâng tấu lên ý rằng thái tử còn nhỏ đại lễ săn bắn là lễ lớn hằng năm e là không được chu toàn vẫn là nên để bậc trưởng bối như ta chủ trì, đương nhiên các đại thần trong triều sẽ ý kiến nhưng chỉ cần luận vào thân phận vai vế ta hoàn toàn có đủ khả năng khiến bọn họ đồng ý”
Lam Nhiên nói, mặc dù đối với đại lễ săn bắn quả thật y chưa một lần nào chủ trì nhưng vì Lam Y Nhu, Lam Nhiên không ngần ngại
“Hoàng thúc như vậy sẽ dấy lên tin đồn người muốn tạo phản, trước đây người là hoàng tử được tiên đế yêu thương nhất, nếu bây giờ người đột nhiên đòi chủ trì đại lễ sẽ khiến cho những kẻ có âm mưu dựa vào điều này mà gây sự”
Lam Nhiên đương nhiên hiểu rõ lời Lam Y Nhu, nhưng đây là cách tốt nhất có thể
Ở ngoài kinh thành, một tháng trời rốt cuộc Triệu Quách đành phải nhờ đến vị bằng hữu tốt nào đó giúp mình tạo ra một loại dược mà vị thái tử điện hạ nào đó cần, nhưng tuyệt nhiên không tiết lộ nửa lời, làm sao dám tiết lộ nếu như bằng hữu biết được là người trong lòng mình sử dụng tuyệt đối sẽ không bao giờ làm như vậy hơn nữa còn đánh hắn nữa, Triệu Quách vẫn còn muốn sống lắm đấy
“Dược ngươi cần đã xong, nhưng không được bôi lên chân quá nhiều, nếu không có thể thật sự khiến chân bị tàn phế”
Tống Kỳ Nam nói, bản thân hắn đữ bận rộn để tạo ra một thân phận hoàn hảo tham gia lễ săn bắn này mục đích được gặp người kia đã vậy còn phải điều chế loại dược này cho bằng hữu tốt, nếu không phải Triệu Quách có phần giúp hắn thành công tạo ra một thân phận hoàn hảo thì hắn nhất định không giúp
“Được rồi được rồi, ta đã biết, chúc ngươi sớm gặp được ái nhân, nhưng cũng chúc ngươi có thể bình an a, ta thấy tương lai ngươi mịch mù quá”
Triệu Quách cầm lấy dược sau đó liền đi còn không quên bỏ lại một câu với Tống Kỳ Nam, Tống Kỳ Nam cũng mặc kệ không để tâm đến
Triệu Quách sau khi lấy được dược liền vào cung, lập tức cầu kiến Lam Y Nhu, Lam Y Nhu sớm đã đợi hắn liền cho Yên Hương đưa mình đến ngự hoa viên
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]