Doãn Ngôn nhìn Lan Địch A Hoài thật phiền phức, lúc trước tại sao lại cứu y cơ chứ, nếu biết y sẽ phiền phức như vậy nhất định sẽ không cứu y làm gì
Lan Địch A Hoài đương nhiên biết rõ Doãn Ngôn đang rất chán ghét mình, nhưng y không quan tâm, chán ghét thì mới nhớ rõ hình bóng của y được, chán ghét một chút cũng không sao
Thề là Lan Địch A Hoài cứ đeo bám theo Doãn Ngôn suốt một đường vào cung mà không rời, đến khi vào tới đại điện mới biết mà không bám Doãn Ngôn nữa
Vẫn như mọi ngày trên triều đều nói về chiến sự biên cương nhưng hôm nay lại có thêm tin tức mới, Bình Thiên quốc muốn hỗ trợ Thịnh Hà quốc đánh Thuận An quốc, sẵn sàng cho mượn binh mà không cần điều kiện gì ngoại trừ hai nước có thể nới lỏng về thông thương giữa hai nước
Vì Thịnh Hà quốc nổi tiếng với nguồn khoáng sản vô cùng lớn nhất là những loại ngọc, thêm vào đó vải lụa của Thịnh Hà quốc có thể xem là tốt nhất trong các nước, cho nên nới lỏng thông thương hai nước giúp cho các thương buôn có thể tự do đi lại trao đổi vật phẩm hơn
Đương nhiên việc này rất có lợi, Lam Y Nhu suy xét, y cũng nghe nói Bình Thiên quốc cũng có nguồn lương thực dồi dào cùng với binh lực mạnh, nếu như dùng ngọc và vải lụa đổi lại được lương thực cho Thịnh Hà quốc vào mùa đông thì càng tốt, hơn nữa nếu có sự giúp sức của Bình Thiên quốc, Thịnh Hà quốc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-mot-thai-tu/2681058/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.