Trương Kiến Sơn không nhớ rõ đã qua bao nhiêu năm rồi, chỉ biết xuân hạ thu đông thay phiên nhau trôi qua rất nhiều lần.
Bây giờ, lại là đầu mùa xuân của một năm mới.
Hắn đã không còn như thời niên thiếu, năm tháng đã để lại dấu vết trên người hắn, bên mái đầu bạc, khuôn mặt vẫn cương nghị.
Hắn đợi đã rất lâu rồi.
Năm nay xảy ra nạn đói, rất nhiều người dân ở khắp nơi trốn về đây, các nhà các hộ đều cố gắng thu nhận một hai người, lúc
Trương Kiến Sơn về nhà, cũng thấy một vị thanh niên cao gầy đứng ở cửa nhà hắn.
Vải thô áo trắng, chỉ có mái tóc dài phía sau bay bay như hạt bụi nhỏ.
Bước chân hắn chợt ngừng, yết hầu khô khốc, nhìn chằm chằm, vừa nhìn vừa đi từng bước đến sau lưng đối phương, hắn sợ phỏng đoán của mình là sai, bởi vậy thật lâu cũng không dám lên tiếng.
Đối phương quay đầu, một đôi mắt đa tình tựa hoa đào, thanh âm nhu hòa hỏi: “Xin chào anh, xin hỏi có thể cho tôi chút thức ăn không? Lên đường nhiều ngày, trong bụng sớm đã rỗng tuếch”, nam nhân lúng túng mà xoa xoa bụng, có vẻ ngượng ngùng khi đối diện với Trương Kiến Sơn.
Thật lâu sau, Trương Kiến Sơn mới há
miệng, thanh âm càng thêm khô khan: “Cậu quen biết tôi?”
“Không quen”, nam nhân lắc đầu, trong đôi mắt hẹp dài lướt qua vài tia mờ mịt.
“Cậu tên là gì?”, Trương Kiến Sơn nhẹ giọng hỏi.
“Lương Xuân Lai”, cậu ta đáp.
Trương Kiến Sơn mở to hai mắt.
Đối phương cho rằng hắn không nghe rõ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-mot-anh-trung-khuyen-then-thung/353625/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.