Trước khi Chu Lãng tới nhà, Tống Ý Dung tắm xong đã ném quần áo bẩn vào máy giặt, lúc này tiếng máy giặt ‘tích tích’ báo đã giặt xong vang lên không biết mệt mỏi.
Bầu không khí thân mật giữa hai người cũng bị tiếng ‘tích tích’ này phá vỡ.
Tống Ý Dung bị ôm từ nãy đến giờ, nửa người trên đã cứng ngắc, ngẩng đầu lên nói với Chu Lãng: “Chúng ta vào trong đi.”
Chu Lãng rầu rĩ nói: “Ừm.”
Tống Ý Dung xoa xoa tóc của Chu Lãng rồi chui ra khỏi ngực anh hỏi: “Anh ăn táo không?”
Chu Lãng lẽo đẽo đi theo sau cậu nói: “Một chút là được.”
Tống Ý Dung vào phòng bếp gọt táo, đèn trong bếp dịu nhẹ chiếu vào lưng cậu, áo ngủ chất tơ lụa uốn theo đường cong phía sau lưng như hóa thành những gợn sóng trên mặt hồ, làn da cũng trắng như ngọc.
Dưới ánh đèn, nốt ruồi nhỏ nằm trên khối xương nhô lên ở cổ tay như sáng lên, bọt nước chảy qua nó rồi rơi vào bồn rửa trong lúc cậu rửa táo.
Sau khi rửa sạch táo, cậu dùng dao gọt trái cây tỉa xung quanh quả táo những vòng hoa xinh đẹp,
Chu Lãng không nhìn quả táo xinh đẹp kia, bởi vì tầm mắt đã bị nốt ruồi nhỏ ở cổ tay trói buộc gắt gao, không thể dời đi dù chỉ một chút.
Tống Ý Dung tỉa táo xong thì cắt đôi nó ra, đưa một nửa cho Chu Lãng, ánh mắt anh nhìn cậu sáng như đuốc, nóng kinh người, nhưng tay lại rũ bên người không nhúc nhích.
Tống Ý Dung nhìn Chu Lãng một lúc lâu mới quơ quơ cổ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-mot-anh-trung-khuyen-then-thung/353610/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.