Chương trước
Chương sau
Trời còn chưa sáng tỏ, khó được mà Tống Ý Dung muốn dậy sớm viết tiểu thuyết nên bò dậy khỏi giường, vừa duỗi người vừa đi ra ban công, nhìn ra cửa kính, xa xa thấy Chu Lãng chạy xe máy ra ngoài.
Đi làm sớm như vậy?
Tống Ý Dung là tác giả viết tiểu thuyết chuyên nghiệp, thời gian làm việc tự do nên chưa từng trải nghiệm công việc sáng đi chiều về như thế.
Nhìn Chu Lãng như vậy, có vẻ sáu bảy giờ là phải bắt đầu làm việc, còn rất vội vàng.
Lần trước biên tập nói rằng giấy kí tên cho tiểu thuyết 《 Suối cạn 》sẽ được gửi đến đây vào thứ tư.
Hẳn là phải có tới mấy cái rương lớn, vì thế Tống Ý Dung hao hết sức lực mới thuê được một chiếc minibus ở trên mạng để chở những rương này đến nhà.
Thật vất vả dọn vào trong nhà, ra một thân mồ hôi, Nói Nhiều loay hoay quanh chân cậu, có vẻ rất sốt ruột, Tống Ý Dung chọc chọc quai hàm của nó, ngữ khí bất đắc dĩ: “Lại đói bụng hả?”
Lấy túi thức ăn cho mèo từ trong ngăn tủ, đổ một ít vào chén chuyên dùng cho Nói Nhiều, vuốt vuốt cằm nó rồi nói:  “Ăn đi.”
Mới tắm được một nửa, di động đang mở nhạc đột nhiên yên lặng, sau đó là nhạc chuông điện thoại vang lên, Tống Ý Dung tắt nước, xoa xoa nước trên tay, cầm di động lên xem.
Là điện thoại của Khâu Mẫn, tiếng chuông cố chấp mà vang không ngừng, Tống Ý Dung nhấn nút nghe, chuyển di động đến lỗ tai.
“Tôi là Khâu Mẫn.”
“Biết.” Tống Ý Dung nhìn nước nhỏ giọt trên đầu ngón tay.
“Lâu rồi anh không gọi điện thoại cho tôi”,  Khâu Mẫn nói: “Tận lực duy trì liên hệ mỗi tuần một lần, để tôi dễ bề hiểu được trạng thái tâm lý của anh.”
Điện thoại của Khâu Mẫn như một sợi dây thừng vô hình, từng chút kéo Tống Ý Dung về lại cái hộp nhỏ tối tăm kia, như tô đậm hơn những ký ức đang dần phai nhạt trong đầu cậu.
Tống Ý Dung hiểu rõ, cậu vẫn không thể quên được những sự tình trước kia, nhưng trị liệu cần phải tiếp tục tiến hành, cậu nhất thiết phải đến gần bức tường tâm lý đã bao vây cậu nhiều năm, nhấc chiếc rìu đúc bằng nghị lực, đập vỡ nó.
“Nhưng mà…” Tống Ý Dung sờ sờ vệt nước đọng trên vách tường, xúc cảm lạnh lẽo trên ngón tay: “Thường thì anh đều là người liên hệ tôi trước mà?”
“Đúng là vậy”, Khâu Mẫn thản nhiên mà thừa nhận:” Vậy xem ra, tôi là một bác sĩ không làm đúng trách nhiệm.”
Tống Ý Dung phối hợp mà cười cười: “Cũng không hẳn.”
Đầu dây bên Khâu Mẫn rất yên tĩnh: “Bây giờ số lần xuất hiện phản ứng kích thích theo hoàn cảnh có còn thường xuyên như trước không?”
Tống Ý Dung nghĩ nghĩ: “Rất ít.”
“Đây là một chuyển biến tốt”, Khâu Mẫn nói: “Có thể thử giảm dần liều lượng thuốc uống, tôi sẽ gửi cho anh bản hướng dẫn chi tiết.”
“Ừ”, Tống Ý Dung hơi thất thần, tay vô ý đẩy đẩy vòi hoa sen, nước xôn xao mà tưới lên lưng, cũng may là nước ấm, không nóng bao nhiêu.
“Đầu dây bên cậu có tiếng gì vậy?” Khâu Mẫn hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
Tống Ý Dung tắt vòi hoa sen, lắc lắc bọt nước trên cánh tay, bình đạm nói: “Không có gì, vừa nãy không cẩn thận mở vòi nước.”
Khâu Mẫn cầm di động im lặng, cánh tay có chút căng cứng, đốt ngón tay khó khăn mà nắm lại, nói: “Được rồi, tạm thời như vậy đi, nếu có tình huống gì khác, anh có thể gọi cho tôi.”
Tống Ý Dung: “Được.”
Điện thoại nhanh chóng bị ngắt, Khâu Mẫn cúi đầu nhìn nhìn màn hình tối đen, lộ ra một tia cười khổ.
Ở trong phòng quá lâu, cảm giác như bị thứ gì đè nén, Tống Ý Dung lau sơ bàn ghế dưới tàng cây, ôm một xấp giấy ký tên ra ngồi.
Trên đầu là lá cây bị gió thổi rung phần phật, chim nhỏ ríu rít mà kêu bên tai, nhưng lại không cảm thấy ồn ào chút nào.
Tống Ý Dung viết rất chậm rãi, viết một chút lại lấy hộp đè lên, tránh bị gió thổi bay.
Thời gian chầm chậm qua đi, mặt trời có dấu hiệu xuống núi.
Bầu trời ở trấn Bán Kiều luôn rất đẹp, Tống Ý Dung không chỉ một lần cảm thấy như vậy.
Hôm nay trời rất cao, màu xanh thẳm lộ ra từ tầng tầng lớp lớp mây trắng, mỗi đám mây như hòa vào biển rộng.
Truyện được đăng tại phuongchieungoc.wordpress.com
Tiếng xe máy vang lên ở cách vách truyền đến lỗ tai của Tống Ý Dung, hình như Chu Lãng đã về, theo thói quen thả bút xuống, đứng dậy.
Nhưng ngay sau đó, Tống Ý Dung bỗng phản ứng lại, tại sao phải gấp gáp như vậy?
Cậu vỗ vỗ quần áo, ngồi xuống, thất thần mà viết thêm mười mấy tờ, trong vườn bỗng vang lên thanh âm.
Tống Ý Dung quay đầu nhìn, thì ra là cửa sân bị gió thổi nên đóng lại.
Như ngọn lửa mới nổi lên lại bị dập tắt, một nỗi mất mát khôn tả dâng lên, loại cảm giác kì quái này làm Tống Ý Dung rất đỗi khó chịu.
Cửa lại kẽo kẹt vang lên lần nữa, Tống Ý Dung cho rằng vẫn là gió nên không quan tâm mà vùi đầu viết chữ.
Lạch cạch.
Dư quang Tống Ý Dung thoáng nhìn chai nước quất được thả trên bàn, vừa nhấc đầu, ngòi bút chợt ngừng, lưu lại trên giấy một dấu ấn tối đen, kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây?”
Khuôn mặt Chu Lãng trầm tĩnh, gõ gõ trên nắp bình: “Mới ra, cậu nếm thử đi.”
Tống Ý Dung thả bút xuống, sửng sốt hồi lâu mới cười nói: “Ha ha, sao lại tốt bụng như vậy!”
“Không phải cậu thích uống cái này sao?” Chu Lãng nghĩ nghĩ, nói.
Sau cổ Tống Ý Dung nóng lên, cây bút nằm giữa những ngón tay vô ý mà xoay tròn, nhẹ giọng nói: “Cũng không phải là rất thích…”
Trên bàn còn bày đầy giấy ký tên, Chu Lãng nhìn lướt qua: “Những cái này là gì vậy?”
“Chỉ là một ít giấy ký tên”, Tống Ý Dung nói:  “Xem như là một phần công việc của tôi.”
Chu Lãng cái hiểu cái không, nghi ngờ hỏi: “Tác gia?”
Tống Ý Dung cười nói: “Xem như là vậy.”
Chu Lãng: “Rất lợi hại.”
Chu Lãng vẫn luôn đứng, lưng thẳng tắp, giống như bị phạt đứng, Tống Ý Dung nhìn hắn, ngẩng cổ có chút mỏi, ngón tay ngoắc ngoắc: “Anh ngồi xuống đi, đừng có đứng.”
“Tôi phải đi ngay”, Chu Lãng nói: “Không cần ngồi đâu.”
“Hôm nay sao anh ra ngoài sớm như vậy?”, Tống Ý Dung nhớ tới sáng nay nhìn thấy Chu Lãng: “Trời còn chưa sáng.”
“Trên công trường có việc làm”, Chu Lãng cúi đầu thoáng nhìn quần áo dính từng mảng xi măng, thanh âm nhỏ đi: “Phải dậy sớm.”
“Cậu tiếp tục làm việc đi,” Chu Lãng lùi một bước: “Tôi về nhà.”
Buổi tối, Tống Ý Dung phá lệ mà đi ngủ sớm, tắt đèn, nằm xuống giường, không bao lâu thì ngủ say.
Mà bên nhà Chu Lãng, đèn bàn sáng đến nửa đêm mới tắt, trên bàn là sách tư liệu cùng giấy nháp.
_____
Tống Ý Dung ôm mèo nằm trên ghế mây, nhắm mắt, ngón tay chút có chút không mà vuốt đầu và cằm của mèo nhỏ.
Xa xa, Tống Ý Dung nghe thấy thanh âm bánh xe của vali, trượt nhanh trên đường đầy đá sỏi, theo sau là giọng nói đĩnh đạc của một nữ sinh: “Chu Lãng, em về rồi đây!”
Thanh âm rất thanh thúy, cách xa như vậy nhưng vẫn nghe được rõ ràng, ngón tay đang vuốt mèo của Tống Ý Dung chợt dừng, vô ý mà nắm vào nhau, ma sát lên đầu móng tay cái.
Tiếng bánh xe lăn trên đường dần biến mất.
Cả buổi sáng, tinh thần của Tống Ý Dung không yên tĩnh nổi, tiến độ của《 Lên núi 》cũng giảm rất nhiều.
< Thân thể và xương cốt của Lương Xuân Lai đều rất mềm, Trương Kiến Sơn cũng không dám dùng nhiều sức, nhưng trái tim lại nhảy loạn xạ, đập bang bang trong ngực, như những tia chớp đì đùng xẹt qua bầu trời trong cơn giông bão.
Bên ngoài, trời cũng thật sự mưa.
Trương Kiến Sơn khoác thêm áo, vịn khung cửa nhìn ra bên ngoài, bởi vì nước mưa văng khắp nơi, trên đầu ngón tay của hắn cũng dính một chút, không những không lạnh mà còn nóng lên.
Lương Xuân Lai không biết quần áo mình để đâu, hắn đành phải để trần nửa người trên mà đi trong phòng, đi cũng không nhanh, trên lưng nổi lên một đôi xương bướm mềm mại.
Hình dáng của xương quá đẹp, độ nóng trên đầu ngón tay của Trương Kiến Sơn dần dần lan ra, lại có xu thế dồn xuống dưới.
Lương Xuân Lai bỗng nhiên xoay người, nhìn hắn, thanh âm hơi mỏi mệt: “Trương Kiến Sơn, hôm nay không được làm nữa.”
Hầu kết Trương Kiến Sơn hung hăng lăn lộn trên dưới, thanh âm đè nặng, nói: “Tôi… cũng muốn tắm rửa.”
…….>
Một cảm giác thật sự kì quái.
Tống Ý Dung khép lại máy tính, ngón tay dừng lại, liếm liếm môi bị khô, cởi nút áo đầu tiên trên cổ áo, đứng bên cửa sổ hứng gió lạnh.
Sợi tóc bị gió thổi bay phất phơ, đuôi tóc cọ cọ làm ngứa phần da sau cổ.
Đóng cửa sổ, kéo màn, hơi cong lưng, cúi đầu dựa trán vào cửa sổ.
Di động đang phát ‘tiếng ồn trắng’, Tống Ý Dung nhắm mắt lại, nặng nề mà thở hổn hển, ngón tay càng thêm bủn rủn.
{ Tiếng ồn trắng_nhiễu trắng: Là một dạng âm thanh được tạo ra bằng cách kết hợp nhiều loại âm thanh với tần số khác biệt lại với nhau với mục đích là phục vụ cuộc sống, ví dụ như điều trị tâm lý, tăng hiệu suất làm việc…. ( theo wikipedia)}
Trời ở trấn Bán Kiều cũng bắt đầu mưa, bọt nước bắn lên trên mặt kính cửa sổ, chảy dọc xuống tạo ra những đoạn trắng uốn lượn.
Làn da lộ ra bên ngoài của Tống Ý Dung hơi phiếm lạnh, cách âm của phòng ở có vẻ không tốt lắm, có người đi bộ ngang qua ban công, tựa hồ lại là thanh âm của nữ sinh lúc sáng: “Bí đỏ nhỏ trong vườn rau có thể cắt không?”
“Có thể”, Là thanh âm Chu Lãng: “Khó được mà trở về một chuyến, lần này ở lại bao lâu?”
“Ha ha, có phải anh luyến tiếc em không?” Giản Nhiễm giơ bàn tay ra tính tính: “Hẳn là có thể ở lại một tháng.”
Tống Ý Dung dừng động tác, chân mày vô ý mà gom lại, đến khi phản ứng kịp, cậu đã buông bàn tay đang nắm chặt cổ áo mà vào toilet.
Nước chảy trong vòi là nước giếng bơm lên, lạnh lẽo chảy qua tay nhưng lại thoải mái một cách kì lạ.
Tống Ý Dung thuận tiện rửa mặt, lau khô nước trên mặt, đầu óc cuối cùng cũng thanh tỉnh rất nhiều.
Tống Ý Dung mở ra giấy ký tên, đặt điện thoại bên cạnh, tiếp tục phát ‘tiếng ồn trắng’, thanh âm yên lặng, khơi thông thần kinh đang rối loạn lung tung trong đầu của cậu.
Tống Ý Dung cầm bút, viết một hồi, lại cầm di động lên, click mở WeChat, liếc nhìn ảnh đại diện cây bạch dương, khung tin tức đã yên lặng được vài ngày.
Không thể nói rõ cảm giác lúc này là gì, hình như là có chút bất mãn, nhắn tin vào khung chat của hai người hỏi: [ Trong vườn nhà anh có bí đỏ nhỏ hả?]
Đối diện vẫn không có tin tức đáp lại, Tống Ý Dung cầm nĩa nhỏ, chán muốn chết mà chọc một mảnh thịt quất, chậm rì rì bỏ vào trong miệng.
Hơi mặn, cau mày nuốt xuống.
Hôm nay sao thịt quả không ngọt chút nào?
Tống Ý Dung click mở WeChat, tức giận vô cớ mà dùng sức chọc chọc ảnh chân dung cây bạch dương.
【 tôi vỗ vỗ “Chu Lãng” 】
Trên màn hình đột nhiên nhảy ra một thông báo, Tống Ý Dung ngẩn người, đang muốn rút ngón tay vừa chọc về.
Nhưng mà giây tiếp theo, khung chat run lên, lại xuất hiện một thông báo khác.
【 “Chu Lãng” vỗ vỗ cậu 】
Chu Lãng: [ Có.]
Chu Lãng: [ Lúc nãy đang rửa rau.]
Tống Ý Dung nhìn thấy tin nhắn Chu Lãng trả lời, không đến mười phút sau, cửa đã bị gõ vang.
“Cậu bị dị ứng phải không?” Chu Lãng nhìn lướt qua cổ Tống Ý Dung, nơi đó bị đỏ một mảng, có làn da trắng nõn phụ trợ, nhìn hết sức rõ ràng.
Tống Ý Dung nhận bí đỏ nhỏ của người ta, nặng trĩu, cầm kiểu nào trong tay cũng không được, thanh âm hàm hồ: “Không bị dị ứng.”
Chu Lãng nói: “Có thể là do thời tiết quá nóng.”
Tống Ý Dung “À” một chút: “Có lẽ là vậy”, cậu vén tóc ra sau tai, nửa rũ mắt: “Chờ tôi một chút.”
Nói xong xoay người vào phòng, không mất bao lâu, Tống Ý Dung đi ra, trong tay có thêm một cái túi:  “Dâu tây, cho anh.”
Chu Lãng nâng mí mắt, nhìn nhìn Tống Ý Dung, nhưng không lập tức duỗi tay nhận: “Cho tôi?”
“Đúng đó”, Tống Ý Dung giơ tay lắc nhẹ chiếc túi: “Anh cầm đi.”
“Rất ngọt, chú và dì cũng có thể ăn một chút.”
Chu Lãng im lặng một hồi, giơ tay đón lấy: “Được, cảm ơn.”
Ngón tay Chu Lãng nhẹ nhàng câu lấy miệng túi nilon, cánh tay rắn chắc rũ bên người, vẫn không nhúc nhích, tầm mắt Tống Ý Dung chậm rãi trượt từ cánh tay lên trên.
Chu Lãng đứng khá là tùy ý, lưng thẳng vai rộng, nhưng nhìn tổng thể thì cảm giác không bình thường ở điểm nào đó.
Tống Ý Dung đột nhiên vươn tay về phía Chu Lãng, khoảng cách kéo đến rất gần, giống như muốn chạm vào mặt Chu Lãng.
Chu Lãng đứng tại chỗ, cố nén xúc động muốn lùi về phía sau, nhưng bên tai lại đỏ lên: “Làm sao vậy?”
Tống Ý Dung nhón chân, kéo một cái lá cây từ đỉnh đầu của Chu Lãng xuống, mở ra bàn tay cho hắn nhìn: “À, lá cây mà thôi.”
Lông mi Chu Lãng chớp chớp, thấp giọng đáp lại: “ Vậy à.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.