Qua không biết bao lâu, Tống Ý Dung bị người dùng sức ôm bả vai, sức lực lớn giống như muốn bóp nát cậu, cậu cau mày tỉnh lại, lung tung nói với người tới: “Làm gì đó?”
“Mở to mắt”, thanh âm nam nhân cứng rắn: “Tống Ý Dung.”
Tống Ý Dung bị nước mưa xối đến đầu óc choáng váng, bắt đầu nói mê sảng: “Ai vậy? Tôi không phải Tống Ý Dung, tránh ra, đừng nắm lấy tôi.”
“Dậy”, một tay Chu Lãng bắt lấy cánh tay Tống Ý Dung, một tay ôm lưng cậu: “Đi về.”
Tống Ý Dung tránh về hướng ngược lại, tay quơ vài cái ở không trung, một lần nữa ngã nằm trên mặt đất, quật cường nói: “Không đi.”
Chu Lãng che áo mưa trên người Tống Ý Dung, ngồi xổm xuống bên cạnh, lấy tay sờ sờ trán của cậu, quả nhiên lại rất nóng, hắn không còn cách nào, chỉ phải kiên nhẫn khuyên nhủ: “Tôi đỡ cậu đi, được không?”
Tống Ý Dung vùi đầu vào đầu gối, trầm mặc một hồi, chậm rãi ngẩng đầu lên, hốc mắt hồng hồng, hẳn là bị nóng đến luẩn quẩn: “Chân đau.”
“Chỗ nào?” Chu Lãng hạ giọng.
“Mắt cá chân.” Yết hầu Tống Ý Dung lăn lăn: “Này.”
“Tôi nhìn xem”, tay Chu Lãng nhẹ nhàng kéo ống quần Tống Ý Dung lên, một đoạn mắt cá chân rất nhỏ, chỗ bị thương đã nổi lên xanh tím, tơ máu màu đỏ như muốn vỡ ra, dính khá nhiều bùn.
Thoạt nhìn rất chật vật.
Chu Lãng không nói gì, chỉ yên lặng cuốn lên một ống quần khác của Tống Ý Dung, lấy ba lô của cậu đeo lên trước ngực mình.
Sau đó Chu Lãng quay lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-mot-anh-trung-khuyen-then-thung/277736/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.