Tống Ý Dung nhảy xuống xe máy, lắc lắc quần bị ép nhăn nhúm, nắm trong tay những cái túi chứa nguyên liệu nấu ăn, xoay người lại nói: “Cảm ơn nha.”
Chu Lãng xoay chìa khóa, tắt máy xe, chân trái đặt trên mặt đất, trên ống quần còn dính chút bùn.
Tống Ý Dung cúi đầu, bỗng dưng cảm thấy phiền não, phiền chính mình vì cái gì đột nhiên không dám đối diện với Chu Lãng.
“Buổi tối ăn lẩu phải không?” Im lặng sau một lúc lâu, Chu Lãng mới lên tiếng hỏi.
Tống Ý Dung đá đá cục đá dưới chân, “ừ” một tiếng.
Tống Ý Dung vào trong nhà, không bao lâu sau, nghe được tiếng xe nổ máy, cậu dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Chu Lãng lại đi rồi.
Internet chậm chạp, trùng hợp nhảy ra một cái tin nhắn.
Chu Lãng: [ Chút nữa sẽ quay lại.]
Tống Ý Dung lật nghiêng di động, xoay hai vòng, cuối cùng vẫn không đáp lại, quay người đi đến phòng bếp, công việc lu bù lên.
Nước dùng có canh nấm, canh xương nấu cay, canh xương hầm ở trên bếp, nấm cũng cắt nhỏ đặt trên thớt.
Tống Ý Dung nhìn nhìn thời gian, đã qua hơn bốn mươi phút, Chu Lãng cũng sắp trở lại.
Đang nghĩ ngợi, chuông cửa vang lên, Tống Ý Dung xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, ánh mắt đối diện một cái cổ rắn rỏi, hầu kết nhô lên, chuyển động nhè nhẹ trên dưới.
Chu Lãng chờ cửa mở, chờ một hồi lâu, thiếu chút nữa cho rằng không có ai ở nhà, muốn xoay người đi.
Lúc xoay người, cửa lại mở.
“Anh đến rồi à.” Tống Ý Dung vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-mot-anh-trung-khuyen-then-thung/277734/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.