Khi vạn vật quay về tĩnh lặng, âm báo tin tức cũng không vang lên, Tống Ý Dung nhắm mắt nằm trên giường trằn trọc.
“Nó thật yếu đuối.” Thanh âm học sinh non nớt như ma chú quanh quẩn “Chúng ta đừng chơi với nó.”
“Giáo viên đi ra ngoài rồi, mau nhéo tay nó đi!”
“Ha ha ha….nó khóc rồi kìa!!”
“Này, Tống Ý Dung, mày xứng đáng chơi một mình.”
“Ba mẹ mày nuôi mày thành công chúa, thật ẻo lả, giáo viên cũng không thích mày, không ai thích mày, lêu lêu lêu.”
Trong đầu như có một chiếc trực thăng chuẩn bị cất cánh, ầm ầm ĩ ĩ huyên náo không ngừng.
“Ý Dung, con có em trai.” Thanh âm Tân Mạn Hương nhu hòa nhưng lại lạnh băng còn hơn đao kiếm: “Về sau con muốn làm gì cũng được, yên tâm làm việc của chính mình.”
Vì cái gì?
Không ai cho cậu đáp án.
“Mẹ, em trai tên gì vậy?” Ánh mắt Tống Ý Dung cực kỳ ngây thơ.
“Gọi Tống Tử Thừa, em trai con.” Tân Mạn Hương không hề nhìn cậu lại dịu dàng nói với đứa bé trong nôi: “Tử Thừa, mẹ ôm nào.”
Không còn chút nào buồn ngủ, Tống Ý Dung bò dậy mặc áo khoác, đầu óc mê muội lại thuần thục đi vào phòng bếp lấy một cái trứng gà từ tủ lạnh.
Lúc chiên trứng, đầu óc Tống Ý Dung trống rỗng, trầm mặc rải muối lên trứng.
Trứng trong nồi vang lên lèo xèo, muối tinh đều đều rơi trên mặt trứng, màu vàng tươi cùng mùi thơm mê người tỏa ra khi trứng nằm trên đĩa.
Hương vị muối ăn tràn ra trong miệng, mang ma lực thần kỳ thấm qua dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-mot-anh-trung-khuyen-then-thung/277731/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.