Mình đã đổi tên hắn thành Nguyễn Duy Nguyên nhé mọi người!
Tại sảnh khách sạn
- Tại sao anh làm thế? - Nó nói bằng giọng bực tức
- Tôi đã làm gì? - Hắn cố tình trêu nó. Xem ra thì từ giờ hắn đã có việc để làm
- Anh.... Tại sao anh phải đồng ý kết hôn với tôi chứ? Chúng ta có phải người yêu đâu.
- Ờ kệ tôi, liên quan gì đến cô chứ.
- Sao lại không liên quan, tôi cũng là nhân vật quan trọng trong sự việc lần này mà. Chẳng nhẽ anh không có người yêu?
-..... - Hắn bỗng yên lặng không nói gì.
- Lấy đại một người? Anh có bị điên không đấy?
-.....
- Cuộc sống của tôi còn tươi đẹp lắm. Tôi không muốn bị gò bó bởi thứ gọi là hôn nhân. Ok?
-....
- Này anh bị câm à? Nói gì đi chứ? Có phải anh bị bồ đá nên “ uất hận “ quá đi lấy vợ không? - Nó nói bằng giọng vô cùng đểu. Mặt nó ánh lên nét cười. =))
- IM ĐI. CÔ THÌ BIẾT GÌ MÀ NÓI. - Hắn bỗng dưng nổi cáu, quát nó.
- Tôi... tôi nói gì sai à? - Nó nói bằng giọng ngập ngừng. Đây là lần đấu tiên nó sợ một người đến vậy.
Hắn không nói liền bỏ đi. Chỉ còn nó ngơ ngơ ngác ngác đứng chôn chân ở sảnh khách sạn.
Nó đâu biết nó đã vô tình chạm đến cái quá khứ mà không ai được phép nhắc đến, kệ cả bố mẹ hắn.
Sáng hôm sau:10h ( Thứ 7- trường nó được nghỉ)
Trong khi nó còn đang lặn lộn, ùn oằn vời cái chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-em-roi-co-vo-nghich-ngom/40237/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.