Editor: Thùy Linh Chu Song Song vẫn đang luôn chờ Cố Hề Đình trở về. Khi Tề Thư và Tô Lẫm đưa Cố Hề Đình đang hôn mê bất tỉnh đến tửu trang, trong mắt cô chỉ thấy quần áo vết máu loang lổ của anh. Anh nằm ở trên giường băng, cả người phát ra ánh sáng. Mất đi ngụy trang, mái tóc đen nhánh trở thành tóc dài bạc trắng, lỗ tai lông xù và cái đuôi đều lộ ra, gương mặt đặc biệt tái nhợt, đôi môi thường đỏ hồng nay mất đi huyết sắc. Chu Song Song ngơ ngẩn nhìn anh, nước mắt từng giọt chảy xuống, cô khóc như chưa từng được khóc. Anh cứ như đang ngủ say, thoạt nhìn bình tĩnh như vậy nhưng Chu Song Song thấp thỏm lo âu trong lòng, không biết khi nào anh mới mở mắt trở lại. Ông Tề không có ở đây, cho nên Trịnh Xuân Vân mẹ của Tề Thư là người làm chủ. Bà đã dùng thuốc chữa được cho Thuấn Hoa nhưng thấy Cố Hề Đình tình hình như vậy thì nhăn mặt, bó tay không có cách nào khác. “Mẹ, bây giờ phải làm sao?” Vẻ mặt Tề Thư nôn nóng. “Mẹ vừa mới phái người đi gọi Cố Cảnh Thanh Thần Quân và A Ngọc rồi.” Trịnh Xuân Vân nói. Nhưng để truyền tin đến thiên ngoại cảnh vẫn phải tốn thời gian, Cố Hề Đình như vậy phải đợi đến bao giờ. Huyễn kính Cố gia chỉ có người của Cố gia mới mở ra được. “Để cháu gọi thầy Thẩm.” Tô Lẫm cau mày suy tư, lập tức nói. Cậu nhớ mang máng Thẩm Tấn Ngôn cũng có một huyễn kính. Tô Lẫm nói xong liền đi ra ngoài. Gấu mèo Tuân Dực thấy Chu Song Song vẫn luôn đứng bên cạnh mép giường Cố Hề Đình, cô không nói gì, cả người ngơ ngẩn, nó liền tiến lên kéo góc áo cô, “Cô chủ Song Song, Thiếu quân sẽ không sao đâu, cô đừng lo lắng…” Phần vai nó cắn đi hắc khí đã được Chu Song Song xoa thuốc, quấn băng gạc, cô thậm chí còn cột một cái nơ đáng yêu cho nó, còn dùng khăn ướt lau đi vết máu ở cổ nó. Chu Song Song nghe nó nói thì cúi đầu nhìn, đôi mắt mông lung chỉ có thể thấy xung quanh mơ hồ. Cô không nói gì, đôi tay nắm thành quyền, đốt tay trắng bệch. Đêm nay rốt cuộc dài bao lâu. Mọi người đều rời khỏi phòng, chỉ có Chu Song Song vẫn luôn ngồi ở mép giường Cố Hề Đình, như thế nào cũng không chịu đi. Cô gắt gao nắm lấy tay anh, khi mọi người đã đi hết cô mới dám nức nở từng tiếng. Sau đó lại nằm xuống bên cạnh, nhìn gương mặt tái nhợt của anh mà hốc mũi chua xót. “Anh sẽ không sao cả, đúng không?” Cô nắm chặt tay anh, giọng nói run rẩy. “Anh lợi hại như vậy, sẽ không có chuyện gì…” Cô tự nói với chính mình, tự thuyết phục bản thân. Chu Song Song cầm lấy cái lục lạc trên cổ, nhẹ nhàng nói, “Lục lạc có thể cứu anh ấy không?” Cô lắc lắc, tiếng lục lạc vang lên rõ ràng trong căn phòng trống vắng. Trừ âm thanh leng keng ra thì lục lạc không có động tĩnh gì. Cô thất vọng, lần thứ hai nhìn về gương mặt anh, vành mắt cô đỏ bừng. Cố Cảnh Thanh và Đồ Ngọc tới đây thì trời đã rạng sáng. Bọn họ vội chạy vào phòng liền thấy trên giường có hai người. Chu Song Song cuộn mình lại nằm bên cạnh Cố Hề Đình, cách anh một khoảng, khi ngủ mà nước mắt vẫn còn đọng trên mặt. Đồ Ngọc thấy hai người bọn họ thì không nhịn được mà khóc nấc. Sau đó bà ôm Chu Song Song lên. Chu Song Song ngây ngốc bừng tỉnh thấy gương mặt Đồ Ngọc. “Song Song.” Đồ Ngọc kêu cô. Chu Song Song nghe thấy giọng nói quen thuộc cũng tỉnh táo lại, biết mình không phải mơ, mũi cô chua xót nhào vào lòng Đồ Ngọc, nghẹn ngào từng tiếng, “Mẹ….”
Cô kêu Đồ Ngọc từng tiếng “Mẹ”, giọng nói bất lực khủng hoảng. Nước mắt Đồ Ngọc rơi như mưa, hoảng hốt thấy Cố Cảnh Thanh đã vận công trị liệu cho Cố Hề Đình. Môi bà run run, tay nhẹ nhàng vỗ vai Chu Song Song, “Song Song đừng sợ, A Đình sẽ không sao cả, con đừng sợ… Mẹ ở đây.” Bà trấn an Chu Song Song nhưng thấy gương mặt trắng bệch của Cố Hề Đình thì đau lòng từng cơn. Trịnh Xuân Vân và Tề Thư quay lại đã thấy một cảnh. Cố Cảnh Thanh ngồi xếp bằng trên giường đá, đôi tay đặt sau lưng Cố Hề Đình. Lúc vận công, xung quanh xuất hiện một dòng khí, ánh sáng lưu chuyển nhưng gương mặt ông nặng nề. “Thần quân, như thế nào?” Trịnh Xuân Vân hỏi. Cố Cảnh Thanh dừng lại, đỡ Cố Hề Đình nằm xuống sau đó mới bước xuống giường đá, sắc mặt âm u. “Không được.” Ông thở dài, thần sắc phức tạp quay đầu lại nhìn Cố Hề Đình. Đồ Ngọc trầm mặc, “Cảnh Thanh, anh nói cái gì?” “A Ngọc.” Cố Cảnh Thanh nhìn bà, tay nắm chặt rồi lại buông ra, “Anh vừa mới cảm nhận được, hộ tâm hoa trong ngực A Đình… bắt đầu khô héo rồi.” Giọng nói ông run rẩy không rõ ràng. Đồ Ngọc trừng mắt, quên mất cả hô hấp. “Anh nói… cái gì?” Bà bắt đầu cảm thấy khó khăn. Nước mắt từng giọt rơi xuống, từng giọt lưu trên tay Chu Song Song, Cô không rõ cái gì là hộ tâm hoa, nhờ phản ứng của Đồ Ngọc mới mơ hồ nhận thấy đây không phải là chuyện tốt. Sự sợ hãi lan tràn, cô nhìn Cố Cảnh Thanh, “Ba, ý của ba là gì?” Cố Cảnh Thanh nhìn Chu Song Song và Đồ Ngọc, ông trầm mặc một lúc, sau đó mới đi tới, kiên định nói, “Mọi người yên tâm, ba nhất định sẽ tìm cách chữa trị.” Cố Hề Đình lại trở về đỉnh tuyết sơn trong thần điện. Cố Cảnh Thanh hao hết tâm lực bảo vệ tính mạng của anh, chỉ là yên hỏa khí của nhân gian lần này không gọi tỉnh Thanh Khâu Thiếu quân. Hộ tâm hoa khô héo ở ngực anh, tiên nguyên dần cạn kiệt, anh còn không kịp liếc mắt nhìn thế giới này một cái lại lâm vào tận cùng bóng tối. Phảng phất mười tám năm ở nhân gian, dường như tất cả trở về con số không. Ngày ấy huyết chiến ở núi hoang, tổ chức tà ma của Lạc Tang bị đổ vỡ, cuối cùng bị Thiên Cực sơn bắt xử lý tại chỗ. Lạc Tang đã chết, mọi chuyện lắng xuống. Từ đây mỗi một ma tu sẽ nhớ trong lòng, Thanh Khâu Thiếu quân Cố Hề Đình. Giống như sương nguyệt câu của Phong Dương Tân, sương trần kiếm của Cố Hề Đình là nỗi sợ của ma tu. Sương nguyệt sương trần, một mạch cùng căn. Mà chủ nhân cũng là lăng ngạo sương cốt. Thần điện rất lạnh, Đồ ngọc và Cố Cảnh Thanh không đồng ý để Chu Song Song tới đây, nhưng khi bọn họ muốn đưa anh đi thì cô gái nhỏ vẫn gắt gao nắm tay Cố Hề Đình, hốc mắt đỏ bừng nghẹn ngào. Đồ Ngọc và Cố Cảnh Thanh thấy vậy thì không đành lòng. Vì thế Chu Song Song vẫn được tới. Mặc áo bông thật dày lại mang theo con ve ngọc Cố Cảnh Thanh cho cô nhưng Chu Song Song vẫn không cảm thấy một tia ấm áp nào. Cô vẫn luôn chịu đựng không hé răng, cho đến khi Đồ Ngọc nắm tay cô mới thấy tay của Chu Song Song thật lạnh lẽo. Đồ Ngọc làm thuật pháp trên người cô, Chu Song Song mới cảm thấy thân thể dần ấm lại. Cố Hề Đình không có dấu hiệu tỉnh lại, mỗi một ngày trôi qua Chu Song Song luôn thấy khủng hoảng, mỗi đêm thường trốn Cố Cảnh Thanh và Đồ Ngọc mà khóc. Cô thật sự rất sợ. Nếu anh không tỉnh lại thì làm sao bây giờ? Có một đêm cô nằm mơ, cô nhớ tới từng biểu cảm của anh, một câu nói, một tiếng cười lạnh lại không kiềm chế được mà rơi nước mắt. Thật giống như ngày còn nhỏ, cô bé trơ mắt nhìn ba mẹ bị đẩy vào phòng giải phẫu, lẻ loi một mình đợi bên ngoài rồi nhìn ánh đèn tắt ngủm trong phòng. Sau đó có vài bác sĩ đi ra, một bác sĩ trong đó ngồi xổm trước mặt cô, xoa đầu cô nói, “Bạn nhỏ, thật xin lỗi, chú không thể cứu ba mẹ của con được…”
Cái chết là gì? Từ đầu cô không rõ, sau này mới hiểu. Lúc ấy bất lực và tuyệt vọng, không ai có thể đồng cảm với bản thân mình. Lúc chú Hai chết, cô cũng như vậy. Mà hiện tại, mỗi ngày cô đều chạm vào mặt anh, đến khi xác nhận anh vẫn còn thở thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại nức nở. Cái gì cô cũng không làm được, cái gì cũng không giúp được anh. Một đêm cô mơ màng ngủ, nửa đêm lại bị ác mộng hỗn loạn mà bừng tỉnh. Đi chân trần đến cửa điện, cô nhìn xa xăm một mảnh tuyết sắc, chân trời nhuộm ánh trăng bạc, một cảnh trống trải vô ngần. Đến khi bước xuống từng bậc cầu thang, nghe thấy Đồ Ngọc và Cố Cảnh Thanh nói chuyện. Đồ Ngọc khóc nấc, “Rốt cuộc em đã tạo nghiệt gì? Anh nói xem? Cả đời này rốt cuộc em đã làm sai điều gì? Vì cái gì mà con trai em phải gánh chịu?” “A Ngọc…” Cố Cảnh Thanh thở dài, “Đừng gấp gáp, anh sẽ tìm ra cách chữa trị.” Đồ Ngọc trở nên kích động, bà vừa khóc vừa nói, “Còn cách gì nữa? Cố Cảnh Thanh, hộ tâm hoa trên đời này chỉ có một đóa, mười tám năm Cố Hề Đình tỉnh lại là nhờ vào nó, bây giờ hộ tâm hoa khô héo rồi, chúng ta còn cách nào nữa sao?” Giọng nói bà đầy bi thương, “Với tình hình hiện tại, Song Song của chúng ta… chúng ta còn không bảo vệ được Song Song!” “Không có A Đình, không có hộ tâm hoa, Song Song con bé không thể sống quá 22 tuổi….” Trong nháy mắt, đầu óc của Chu Song Song trở nên đầy hỗn loạn. “Không có A Đình, không có hộ tâm hoa, Song Song con bé không thể sống quá 22 tuổi….” Chu Song Song mãi nhớ câu này, nhớ mỗi thời gian cô đều uống thuốc. Lúc trước cô cũng đã từng hỏi Đồ Ngọc và Cố Hề Đình, rõ ràng cô đã khỏe, sao lại vẫn phải uống thuốc? Bọn họ luôn không trả lời cô. Nhưng hiện tại, cô đã biết ít nhiều. Có lẽ… cô vẫn chưa khỏi hẳn. Chu Song Song đứng ở cửa điện hồi lâu mới di chuyển hai chân nhẹ nhàng rời đi. Cô đi chân trần lên tuyết dày tới chủ điện. Bước vào trong, tuyết dính trên chân cô đã chảy nước ướt cả sàn. Chu Song Song đến bên giường băng, nhìn người con trai đang ngủ say. Cô vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt lạnh lẽo của anh. Nhìn sườn mặt, cô nhớ tới hộ tâm hoa Đồ Ngọc nói. Ánh mắt dừng trên ngực anh. Bọn họ nói ở ngực Cố Hề Đình, có một đóa hộ tâm hoa. Anh ngủ say 300 trăm, đợi một ngày hộ tâm hoa nở mới thức giấc. Mà hộ tâm hoa bây giờ đang khô héo. Ý nghĩa là gì? Có nghĩa là… Từ nay về sau, anh vẫn không tỉnh lại? Chu Song Song ôm chặt eo anh, chôn mặt vào ngực anh, lúc nhắm mắt lại nước mắt từng giọt rơi. Tay cô xoa ngực anh, ngẩng đầu nhìn, đôi mắt cô ngập nước, biểu tình kiên định. Nếu anh không tỉnh lại. Nếu cả đời này của cô ngắn ngủi như Đồ Ngọc nói. Nếu chết đi không đáng sợ như vậy. Thật ra thì anh đang ngủ say, mà sau khi em chết, anh sẽ về nhà thăm ba mẹ. Đúng không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]