Editor: Thùy Linh Cố Hề Đình mở cửa nhà ra, thấy cô gái nhỏ đang ngủ gật trên ghế thay vì nên dọn đồ ngoan ngoãn đợi anh. Trên bàn bừa bãi, ngoại trừ đồ ăn thừa ra thì còn có mấy bình rượu. “…” Cố Hề Đình nhăn mặt, trực tiếp đến bên ghế sô pha xách con gấu mèo bỏ xuống đất. Con gấu mèo té ở trên thảm liền thức tỉnh, vì nó uống mấy bình rượu trái cây nên lảo đảo đứng dậy, sau đó lại té. Mặt nó chạm đất trong nháy mắt, cái đuôi của nó đung đưa. “Cố, Cố Thiếu Quân?” Nó ngẩng đầu, miễn cưỡng thấy rõ gương mặt của người đứng trước mặt nó. Tuân Dực đứng thẳng dậy, đôi mắt to tròn, hình dáng nơm nớp lo sợ. Cố Hề Đình liếc nhìn nó, “Đứng đây làm gì, còn đợi ta uống rượu cùng sao?” Tuân Dực quả quyết lắc đầu, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ. Nó mới không dám cùng uống rượu với Cố Thiếu Quân, thật đáng sợ! Tuân Dực vừa đi, phòng khách yên tĩnh lại. Cố Hề Đình lẳng lặng nhìn cô gái ngủ trên ghế, lúc sau mới dời mắt. Anh cúi người ôm cô vào phòng ngủ. Để cô nằm trên giường, sau đó đắp kín chăn lại, lúc sửa sang lại góc chăn thì Cố Hề Đình chạm tới một cuốn tập vẽ ở dưới gối. Anh nhớ đó là tập vẽ của cô. Nhớ lại chuyện lúc trước thì gương mặt của anh nhu hòa. Vì vậy anh lật ra xem. Trang thứ nhất vẽ một cảnh đêm mưa tí tách tí tách rơi, cùng với một bóng lưng mơ hồ. Cố Hề Đình nhíu mày không hiểu. Anh lật trang sau nữa, rốt cuộc mới thấy cái bánh kem sinh nhật. Trên giấy vẽ một người mặc đồng phục Tầm Thành, dòng chữ đáng yêu viết sau: “Bánh kem không quan trọng chút nào.” “Bởi vì cậu là ngọt nhất rồi.” “…” Cố Hề Đình theo không kịp. Mắt anh híp lại. Anh ngọt như vậy? Anh nhìn tập vẽ rồi lại nhìn người nọ đang ngủ trên giường. Có lẽ vì uống rượu nên gò má cô hơi đỏ ửng, lông mi dài yên tĩnh, cô vô thức liếm môi đỏ mọng. Anh thấy tập vẽ cùng với chữ viết của cô. Thật muốn gõ cái đầu dưa nhỏ của cô xem cô nghĩ cái gì. Ngọt cái rắm. Cố Hề Đình canh cánh trong lòng vì Chu Song Song dùng từ “Ngọt” để miêu tả anh. Nhưng lúc sau anh cong khóe miệng, đôi mắt đầy ý cười. Anh mở trang sau thì dừng, khóe miệng cứng đờ, đôi mắt tự nhiên tối sầm lại. Ngoài dự đoán của anh, trên tờ giấy trắng vẽ một con gấu mèo. Con gấu mèo mặc áo khoác đội nón nhỏ, nhìn là biết cái con vừa mới chạy qua cửa sổ kia. “Rất vui được biết cậu…” Đó là chữ viết của cô. Cố Hề Đình nắm chặt tay, anh nghiêng đầu nhìn cô đang nằm trên giường.
Anh quả quyết xé trang này, vo lại một cục bỏ vào thùng rác. Cười lạnh một tiếng nhưng anh còn chưa hả giận, lại cúi người véo mặt cô gái nhỏ. Chu Song Song đang mơ thì cảm thấy đau mặt, cô nhíu mày nhưng không mở mắt ra. Cố Hề Đình buông tay ra, sau đó nhẹ nhàng xoa ấn đường cô, đáy mắt anh chỉ còn lại sự dịu dàng. Điện thoại trong túi quần rung lên, anh đứng thẳng dậy. Là tin nhắn của Tô Lẫm. “Cậu phải đi Lệ Thành?” Anh nhăn mặt, biết rõ Tề Thư lại lanh miệng rồi. Tựa ngoài vách tường phòng Chu Song Song, anh ngắn gọn nhắn lại: “Ừ.” Tô Lẫm rất nhanh gửi: “Mạnh Trường Lăng cũng đang ở Lệ Thành.” Cố Hề Đình thấy ba chữ “Mạnh Trường Lăng” thì gương mặt lạnh lẽo. Ký ức không tốt đẹp lại tới, anh dựa vào vách tường lạnh như băng, hồi lâu mới nhẹ nhàng bật cười một tiếng. Mạnh Trường Lăng thì có vấn đề gì. Mặt anh không thay đổi, cất điện thoại vào. Lúc đó, trong phòng ngủ phát tiếng động, Cố Hề Đình lập tức đứng thẳng người. Khi anh mở cửa ra đã nhìn thấy cô nằm ngã ở trên thảm. Cố Hề Đình nhanh đi tới, nhìn cô lăn qua lộn lại trên thảm, anh cúi người ôm cô nằm lại trên giường. “Ngủ cũng không ngoan.” Anh nhéo má cô, giọng nói hung dữ. Chu Song Song mở đôi mắt ra nhìn anh, thậm chí còn ngáp một cái. Đôi mắt ngập nước khiến cô càng thêm đáng yêu. Yết hầu khẽ chuyển động, Cố Hề Đình buông lỏng gương mặt của cô ra. Nhưng cô lại bắt lấy ngón tay của anh. “Là ai nói nếu anh không cho phép thì sẽ không uống rượu?” Cố Hề Đình nhìn cô, giọng nói lành lạnh Chu Song Song còn chưa tỉnh rượu nên phản ứng chậm chạp. Một lúc lâu mới nói, “Em xin lỗi mà…” “Em không uống.” Cô lại nói thêm một câu. Cố Hề Đình vẫn không nói gì, cô liền giùng giằng ngồi dậy muốn chui vào lòng anh. Mặt anh không biến đổi, lấy ngón tay búng trán cô không cho cô lại gần. Chu Song Song không dám nói lời nào, chỉ giang hai tay ra nhìn anh. Trán của cô đã đỏ lên, hơn nữa với bộ dáng đáng thương này Cố Hề Đình không đành lòng nên ôm cô lại. “Em không uống mà, thật đó…” Rốt cuộc cô cũng nhào vào người anh, lúc ôm eo anh còn không quên nói. Cố Hề Đình xoa trán cô, đôi mắt bất lực. Chu Song Song rất dính người, anh vẫn luôn biết. Nhưng mỗi khi uống rượu xong cô liền dính lấy không buông. Từ phòng ngủ đi ra phòng khách, Chu Song Song vẫn luôn ôm cổ anh, hai chân vòng qua hông, cho dù đôi mắt không mở ra nổi , không có tinh thần nhưng vẫn không chịu buông. “Bỏ anh ra được không?” Anh cúi đầu thấp giọng dụ dỗ. Chu Song Song nằm trong ngực anh, nhỏ giọng nói, “Vậy anh cho em sờ…” “Không được.” Chưa nói hết đã bị anh cắt đứt.
Chu Song Song không nói gì cũng không buông ra. “Sau này hãy nói, có được không?” Cố Hề Đình xoa lưng cô. Anh phát hiện Chu Song Song khi bị say rượu thì rất khó dụ dỗ. Lại lần nữa trở về phòng ngủ, anh để ly nước trên đầu giường, sau đó mới đặt cô trên giường. Cho cô uống nửa ly nước xong rồi mới từ từ nhắm hai mắt lại. Anh ngồi ở mép giường thở phào nhẹ nhõm. Thiếu niên cưỡi mây gọi gió, lại vì cô mà luống cuống tay chân. Nhưng anh cũng không cảm thấy đây là chuyện xấu. Ngược lại, một người mỗi ngày đều nhớ về Thanh Khâu cố hương, suốt mười tám năm khói lửa ở nhân gian cũng không lay chuyển được anh, nhưng bây giờ lại lưu luyến ánh trăng ở nhân gian. Thế giới phàm nhân này ở trong mắt anh luôn chướng khí mù mịt. Từ trước đến nay anh không hề thích nơi này. Nhưng bây giờ, anh lại bỗng nhiên cảm thấy nơi này không như anh tưởng tượng. Ngày đến Lệ Thành hôm đó rất nóng. Chu Song Song đeo ba lô của mình, nắm tay Cố Hề Đình đi ra sân bay. Hai người quá đẹp đôi nên dọc đường đi luôn có ánh mắt nhìn tới. “Em khát không?” Cố Hề Đình nhìn thoáng qua Chu Song Song. Cô gật đầu, sau đó nói, “Em uống nước trái cây được không?” Không đợi anh trả lời, cô lại nói, “Loại lạnh ấy….” Vì thời tiết quá nóng nên gò má của cô đã ửng đỏ, thấy cô nhìn anh với vẻ mong đợi, anh không thể nói không. Vì vậy anh đưa tay kéo mũ của cô xuống, “Ở đây đợi anh.” Nói xong anh xoay người đi vào quán nước. Dáng người anh cao lớn, tướng mạo sáng sủa, vừa đi vào quán đã hấp dẫn nhiều ánh mắt của các cô gái. Mấy cô gái ăn diện ngồi trên bàn không nhịn được mà cầm điện thoại chụp lén anh, sau đó xì xào bàn tán. Chu Song Song ngồi ở dưới ghế, thấy anh mặc áo tay ngắn da trắng cầm một ly nước trái cây đi ra, đôi mắt cô sáng lên vừa cười với anh, lại thấy sau lưng anh là một cô gái mặc váy hở vai, vội vã chạy ngăn anh lại. Cô gái lấy điện thoại ra, gương mặt ửng đỏ, nhìn anh mà ngầm mong đợi. Chu Song Song không nghe hai người nói gì nhưng thấy cô gái kia thẹn thùng. Cô sửng sốt sau đó liếm môi. Một giây sau cô phồng má đứng lên, nắm chặt ba lô nhỏ chạy tới kéo lấy cổ tay Cố Hề Đình, lôi anh đứng cách xa ra. Cô làm vậy khiến cho Cố Hề Đình và cô gái kia ngẩn ra. “Cậu là…” Cô gái mở miệng thăm dò. Chu Song Song nắm chặt cánh tay của anh, kéo anh đi về phía trước, cũng không để ý gương mặt khó xử của cô gái kia. Trong lòng cô sôi trào. Chu Song Song kéo anh đi thật lâu, mãi cho đến khi cô thấy đèn giao thông ngoài đường. Sau đó cô nghe thấy tiếng anh cười khẽ. Cô quay đầu lại đỏ mặt nhìn anh. Giữa ánh mặt trời ngày hè, xung quanh là dòng xe chạy cùng với người đi đường vội vã. Cô cúi đầu không nhìn anh, bỗng nhiên anh xoa đầu cô, đưa ly nước trái cây lại. “Đừng uống giấm, uống nước trái cây này.” Giọng anh cố ý trêu chọc. Gò má Chu Song Song đỏ ửng, cô cầm ly nước trái cây mát lạnh, răng cắn ống hút, rũ mắt không nhìn anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]