Editor: Thùy Linh Beta: Bỉm Sáng sớm, ánh mặt trời không quá chói chang, không khí mang theo hơi lạnh dễ chịu. Chu Song Song cất hộp sữa mà dì Lâm chuẩn bị cho vào cặp rồi dắt xe đạp mới mua ra cửa. Đến trường, cô cất xe vào nhà xe, khóa lại kỹ càng sau đó mới đi vào khu dạy học. Vừa lúc cô vào lớp, Nhậm Hiểu Tĩnh đang gặm bánh bao, thấy cô tới thì vội vàng kêu, “Song Song!” Ngô Tư Dự ngồi bên cạnh ra vẻ ghét bỏ, “Nhậm Hiểu Tĩnh, cậu đi ra ngoài ăn đi!” Nhưng lúc thấy Chu Song Song tới thì cậu liền mỉm cười. Nhậm Hiểu Tĩnh liếc cậu một cái, há miệng cắn một miếng lớn. Chu Song Song vừa ngồi vào chỗ, Nhậm Hiểu Tĩnh liền xoay người hỏi, “Song Song, cậu ăn không?” “Không đâu, mình ăn sáng rồi.” Chu Song Song lấy sách vở ra sắp trên bàn học, nhẹ nhàng nói. Tiếng chuông vào lớp vang lên, Tề Thư từ ngoài đi vào, miệng còn nhai kẹo cao su, cậu thổi một cái bóng lớn thì bỗng gió thổi, bóng cao su bể, dính đầy lên mặt. Đã có vài bạn học không nhịn được cười. “…” Cậu lúng túng lau mặt đi. “Chào buổi sáng nhé, bạn cùng bàn.” Tề Thư đi tới, hướng Chu Song Song cười một cái, lộ ra hàm răng trắng sáng. “Chào cậu.” Chu Song Song đáp, sau đó nhích ghế về trước để cậu đi vào. Tề Thư vừa ngồi xuống đã thấy Chu Song Song lấy hộp sữa ra. “… Bạn cùng bàn này, cậu có thể bỏ qua cho tôi được không?” Tề Thư thấy hộp sữa liền muốn ói. Chu Song Song vẫn không để ý đến cậu. Gần vào giờ học, cô giương mắt lên thì thấy một bóng dáng cao lớn xuất hiện ngoài cửa lớp. Một tay đút túi quần, bước chân đi tới, gương mặt không cảm xúc, tròng mắt thâm trầm có vẻ như tâm trạng không tốt. Chu Song Song để ý thấy trên mũi anh có một miếng băng keo cá nhân. Mọi người trong phòng học cũng thấy, thần sắc tất cả mọi người đều biến đổi. Cố Hề Đình đi tới kéo ghế ngồi xuống, đem cặp sách để vào hộc bàn, mắt anh nhìn vào hộp sữa trước mặt. Anh nghiêng đầu, vừa vặn thấy cô gái bên cạnh cũng đang nhìn mình. Cô nhấp môi dưới, chỉ vào sống mũi của anh, “Cậu…” Tề Thư bên cạnh đang uống sữa đậu nành, nhìn thấy miếng băng keo cá nhân trên sống mũi của anh liền kinh ngạc, “Đình ca, cậu bị sao vậy?” Rõ ràng hôm qua lúc đánh nhau, Đình ca trực tiếp nghiền ép mấy tên kia, đến một cọng tóc của anh chúng nó cũng không động vào được, vậy tại sao hôm nay lại dán băng keo cá nhân? “Chẳng lẽ tụi nó đánh lén cậu?” Tề Thư đập bàn thật mạnh. Chu Song Song nghe Tề Thư nói, đôi mắt to tròn nhìn về phía Cố Hề Đình. Cậu ấy là hồ ly mà, sao có thể bị thương được? Cô nghĩ. Cố Hề Đình thấy đôi mắt tò mò của cô, anh chậc một tiếng, “Ồn ào quá.” Mấy đứa kia sao có thể đụng vào anh? “Vậy thì tại sao? Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?” Tề Thư nghĩ mãi không ra.
Thật ra thì hôm qua tuy cậu là người vén tay áo dẫn đầu đi đánh nhau, nhưng cuối cùng cậu lại trở thành quần chúng ăn dưa, trơ mắt nhìn Đình ca trực tiếp quật ngã mấy tên kiếm chuyện. Cậu không đụng mấy người kia một cái, mấy người kia cũng không đụng vào cậu. Nhưng biết làm sao được, dù sao thì cũng do Đình ca ngạo mạn mà. “Mẹ tôi làm đấy.” Anh nói ngắn gọn một câu, giọng nói thờ ơ. Sáng sớm hôm nay trước khi đến trường, mẹ anh – Đồ Ngọc nữ sĩ liền trực tiếp dán lên cho anh. Sau đó buộc anh không được tháo ra. Cảm giác khó chịu trên sống mũi, Cố Hề Đình chán nản đưa tay lên muốn tháo xuống. Nhưng vừa đưa tay lên lại bị Chu Song Song ở bên cạnh giữ lấy góc áo. “Cậu đừng tháo ra.” Anh nghe thấy giọng nói mềm mại của cô. Cố Hề Đình nhìn lại. Chu Song Song lập tức như bị giật điện, vội vàng buông tay ra. Sau đó ấp úng một hồi mới cúi đầu nhỏ giọng nói, “Như vậy vết thương mới mau lành…” Cố Hề Đình nhìn mái tóc đen nhánh của cô, đầu lưỡi cọ quanh răng. Chậc Anh cũng không phải là người thường. Đồ Ngọc bắt anh không được tháo ra là vì để cho vết thương chậm lành lại. Nguyên lời của bà là: “Đánh nhau với người thường còn không biết xấu hổ! Để con đau đớn lâu thêm cho chừa, còn dám đánh nữa không!” Cuối cùng là mắng một tiếng: “Thằng chó con này.” Chỉ cần anh tháo ra là vết thương liền sẽ lành lại. Chỉ thấy cô gái nhỏ trước mặt rất nghiêm túc, cuối cùng anh vẫn không tháo ra. Được rồi. Chịu đau một chút cũng được. Tề Thư thấy Cố Hề Đình cầm hộp sữa lên, phản xạ theo bản năng, “Đình ca, tôi không uống nữa đâu.” Cậu ra vẻ đáng thương. Cố Hề Đình liếc cậu một cái, cười lạnh nhưng cũng không ném hộp sữa qua. Trong giờ tiếng Anh, lớp 11-3 bỗng thấy hôm nay là một ngày khác lạ. Bởi vì họ chứng kiến tất cả, cảnh Cố Hề Đình cắm ống hút vào hộp sữa của bạn cùng bàn, hơn nữa còn uống một ngụm. ??? Là bọn họ nhìn nhầm hay trời đang sập xuống? Hay là Cố Hề Đình đã bị bạn nhỏ cùng bàn cảm hóa? Chu Song Song thấy anh cắm ống hút, cô ngây ngốc nhìn quên cả phản ứng. Anh khẽ nâng cằm, lông mi nồng đậm hơi rũ che khuất con ngươi đen nhánh, vẻ mặt lười biếng. Trong nháy mắt đó, pháo hoa trong lòng Chu Song Song bắn tứ tung. Anh đã uống sữa mà cô đưa rồi. Cô không kiềm chế nổi mà vui sướng tột độ. Ngàn vạn thanh âm cảm xúc nổ bùm bùm trong đầu, giây phút này trong mắt cô chỉ có bóng dáng anh.
Những điều giấu giếm ở sâu trong lòng, giống như một dòng nước mát đang lan tràn khắp lồng ngực. Thích không giấu được. Dù tuổi trẻ nhưng cô không như người khác, vô cùng nhút nhát, cô luôn cho mình đã che giấu rất tốt. Cô thậm chí cho là bí mật này vĩnh viễn sẽ không bị phát hiện. “Thật khó uống.” Cố Hề Đình uống một ngụm sau đó cau mày đánh giá. Tề Thư mấy ngày trước đều bị bắt uống sữa này, nghe Cố Hề Đình nói thì liền giống như tìm được đồng minh, “Khó uống thật đúng không? Đình ca, tôi ghét nhất là uống sữa vị này đấy!” Cố Hề Đình không nói gì, chẳng qua là để hộp sữa lên bàn. Mà Chu Song Song vừa lấy lại tinh thần, liền nắm lấy vạt áo mình rồi quay đầu về phía anh, thử dò hỏi: “Vậy cậu thích vị dâu tây không?” Cô dè dặt nhìn anh, đôi mắt ngập nước tựa dòng sông xanh, lấp lánh làm động lòng người. Yết hầu Cố Hề Đình khẽ động. Anh bỗng nhiên quay đầu đi, hừ cười, “Cậu còn định đổi vị cho tôi nữa sao?” “Chu Song Song.” Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh kêu rõ họ tên mình. “Cậu định đưa sữa cho tôi đến bao giờ?” Cố Hề Đình thật không hiểu người bạn cùng bàn này đang nghĩ gì. Theo lý mà nói, một người bình thường khi thấy đuôi hồ ly của anh thì không nên biểu hiện như vậy. Nhưng cô hết lần này đến lần khác làm như không có chuyện gì xảy ra. Cố Hề Đình cũng không lo cô nói chuyện này cho người khác biết, bởi vì cô đã chạm qua thẻ bài của Cố thị, mà mọi chuyện liên quan đến Cố gia thì không có cách nào nói ra với người khác. Đây là chuyện cấm của Cố thị. Cô là một người thường, căn bản không có cách phá giải. Mà cũng vì cô chạm vào thẻ bài nên cô cũng có thể dễ dàng bước vào kết giới của thần tiên, yêu tu, nhìn thấy thế giới khác. Đối với cô thì đây không phải chuyện gì tốt. Nhưng Cố Hề Đình cũng không giải trừ cấm chế. Bởi vì anh không thể để cho cô có cơ hội nói chuyện của Cố gia với người khác. Cho dù đến bây giờ cô chưa làm gì. Nhưng vì Cố gia anh không thể mạo hiểm. Bởi vì cô đối với anh cũng chưa phải là người đủ để anh tin tưởng. Chu Song Song không biết anh đang nghĩ gì, cô mím môi, hồi lâu cũng không trả lời anh. Cố Hề Đình thấy cô cầm chặt bút, bộ dáng vùi đầu làm bài không muốn trả lời, anh “Chậc” một tiếng không hài lòng. Nhưng ánh mắt lãnh đạm của anh nhìn gò má trắng nõn của cô hồi lâu mới dời đi. Môi anh khẽ mở, giọng nói vô vị, “Cậu muốn đưa cũng được.” Ngòi bút Chu Song Song đang viết thì dừng lại. Cô lại nghe anh nói: “Mỗi ngày một vị, cậu đưa cho tôi đi.” Tác giả có lời muốn nói: Đình ca: Mỗi ngày một vị, thiếu một vị cũng không được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]