"Hữu Hữu, nghe mẹ, khi mẹ đếm đến ba, con hãy chạy, chạy thật nhanh và không được quay đầu lại, con hiểu không?"
"Mẹ Khương, còn mẹ thì phải làm sao?"
Người phụ nữ hai tay bị trói chặt đến rướm máu, cầm mảnh thủy tinh vụn vỡ vì vừa cắt dây trói cho cô gái nhỏ trước mặt, bộ lễ phục xa hoa lấm lem bùn đất, gương mặt méo xệch đi vì đau đớn nhưng vẫn cố cho cô một nụ cười trấn an,
"Bố và Vũ Minh nhất định là đã sắp tìm thấy chúng ta, con sẽ đi tìm họ rồi đến đây cứu mẹ, được không?"
"Một, hai, ba...Chạy mau, Hữu Hữu, con nhất định phải sống, vì con, vì Vũ Minh..."
"Mẹ, không được đâu, con không làm được,..."
Tiếng khóc của cô gái xé gió trong đêm mưa, tiếng mưa, tiếng gió và tiếng khóc hòa làm một, cuối cùng một tiếng súng chấm dứt tất cả.
Tạ Tịch mở mắt, trước mặt là trần nhà lạnh lẽo, cảm thấy như toàn thân bị rút cạn sức lực, cô cố gắng nâng tay lau đi giọt nước mắt vừa trào ra nơi khóe mắt, bật đèn phòng, tìm trên đầu giường một lọ thuốc uống vội hai viên. Phải đến một lúc lâu sau hô hấp mới bắt đầu bình ổn.
Bắc Kinh đã 1 giờ sáng, đường phố vẫn chưa ngủ, từ cửa sổ tầng 60 nhìn xuống, không thể nghe được tiếng xe cộ, chỉ nhìn thấy từng dòng xe xuyên màn đêm chạy mãi không có điểm dừng. Ánh mắt Tạ Tịch lại trở nên mông lung, như đang chìm vào ký ức.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, khiến cô giật mình, đôi mắt mới vừa rồi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dung/1108566/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.