Sáng sớm hôm sau Cảnh Doãn tỉnh dậy, cứ thể ngồi ngẩn trong phòng ngủ chẳng làm gì, lắng tai nghe tiếng bố mẹ đi lại ngoài phòng, tiếng vang trầm trầm đục đục, âm thanh sinh hoạt ngày hạ, tất thảy đều khiến y an tâm lại dù trong bất cứ hoàn cảnh xốc nổi nào. Y thay quần áo, ra ngoài, rót ly nước ấm cho mình, dựa tủ lạnh uống từ từ.
Sáng sớm nay chẳng khác gì ngày thường: Nguyễn Nghiên trong phòng bếp nấu cháo cá, thấy y, không bắt chuyện. Y đi nhà vệ sinh, lượn qua phòng sách, Cảnh Việt Đông ngồi ghế đọc báo, thấy y, cũng chẳng nói năng gì. Cả nhà tận lực không nhắc tới chuyện tối qua, không phá vỡ sự hiểu ngầm và cân bằng, thận trọng im lặng quá thành thử có hơi chuyện bé xé ra to, vụng về mà cố gắng bảo toàn tự tôn cho nhau, cho dù cũng chẳng tất yếu.
Một nhà ba người ngồi quanh bàn ăn, Nguyễn Nghiên mới đắn đo cắt lời.
“Hay là tối gọi nhà Sùng Sùng cùng ăn bữa cơm?”
Cảnh Doãn gật gật đầu.
Vì đêm qua khóc nhiều nên mí mắt trên bà hơi sưng, đã cố tình đắp khăn mặt ấm rồi nhưng nhìn kĩ vẫn nhận ra được. Bà lấy thìa quấy cháo đang bốc hơi nghi ngút, mở miệng, trông như vẫn còn chuyện muốn nói, lại bị Cảnh Doãn ngăn.
Y bảo: “Đây là chuyện của hai chúng con, để con qua nói.”
“Chú dì con đều là người sáng suốt.” Cảnh Việt Đông gấp báo, vuốt phẳng, nhét xuống dưới bàn: “Con mang thành ý đến, những cái khác không phải sợ.”
“Vâng.” Y lấy chút su hào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-du-khong-thay-doi/614406/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.