Ăn xong kem ly, hai người ra ngoài, tìm góc không người dưới mái hiên, ngắm mưa hút thuốc. Chẳng hiểu sao trước lúc châm lửa như có gì mách bảo, Khang Sùng cứ thế rút hai điếu thuốc ra đưa một cho cô gái. Cô nàng giật mình rồi phút chốc cười lên, cái dáng tiếp thuốc kia thành thục là thế, một bộ kẹp giữa ngón trỏ ngón giữa nhận lửa châm của Khang Sùng, quả nhiên là tay già đời. Hút một hơi, phả một làn lượn lờ vào màn mưa sao sít. 
Lúc này trên đường đã chẳng còn bóng người, có chăng là mấy bạn nhỏ mặc áo mưa đứng vầy trong vũng nước, nhảy đến bắn cả lên mặt, vui biết bao. Phụ huynh đứng xa xa nhìn cũng cười, không nạt tụi nhỏ. Rồi chỗ ấy, có nhóc học sinh trung học thích giả ngầu, áo đồng phục bị mưa xối ướt dính sát vào người kia giống như mảnh tình ôm ấp không chỗ cất giấu; tên nhóc giang áo khoác che mưa cho cô bé, được một chốc đã quăng luôn đi, gọi đùa nhau giữa màn mưa tầm tã. Chúng nói với nhau những gì thì có quan trọng đâu, dù sao cũng chẳng ai hỏi đến. 
Khang Sùng thở một hơi nhẹ bâng khoan khoái. Trong áo sơ mi gã đựng đầy gió là gió. 
Cô gái im lặng không lên tiếng, chầm chậm dạn bước xuống màn mưa, cố tình đi vứt tàn thuốc vào thùng rác ở góc đường, quay lại nói với gã: “Đi đi chứ.” 
Khang Sùng liếc cô một cái: “Gọi xe không dễ đâu.” 
“Tôi gọi được rồi.” Cô nàng lắc lắc di động trước mặt gã, hỏi lại: “Anh thì sao?” 
“Tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-du-khong-thay-doi/614390/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.