Trần Mật Cam đi công tác về, tay xách nách mang quà cáp cho Cảnh Doãn với Khang Sùng, bánh khoai ba màu bọc phô mai. Tách đôi lớp vỏ bọc đường bột trắng mịn là cốt bánh bông mềm như đám mây, ở giữa giấu miếng phô mai nho nhỏ nửa tan chảy, cắn một miếng, vị bánh hòa quyện vừa ngọt vừa ngậy, nhưng không ngấy.
Cô nàng nói lúc trước khi lên máy bay đứng xếp hàng tận nửa giờ ở một cửa hàng nào đó nổi tiếng trên mạng mới mua được. Vội cuống cả lên, thế là giật chộp cái hộp được gói kỹ từ tay ông chủ rồi phi thẳng đến sân bay luôn, bất chấp mặt mũi đang đi đôi cao gót lần trước bị trẹo chân làm một cuộc chạy nước rút lúc cách cổng kiểm soát an ninh còn một trăm mét, cực kỳ vinh quang phá vỡ kỷ lục chạy nhanh từ hồi tiểu học. Cuộc sống đúng là khiến con người ta chạy như bay.
“Vất vả rồi, vất vả rồi.” Cảnh Doãn trịnh trọng nói: “Để báo đáp em, tôi nhất định sẽ chuyển hết đống nhiệt lượng này vào cơ thịt.”
Y lấy cái bánh mì khoai, vừa định đưa lên miệng, Khang Sùng đã kịp ngoạm một miếng to, khoét tận nửa cái bánh. Hỏi gã sao không tự lấy mà ăn, rằng: “Cướp được trong tay người ta trăm phần trăm ăn ngon hơn của mình.”
Chân Cảnh Doãn dưới bàn nhấc lên định đạp tên nọ một cái, gã cầm chén trà quýt vừa uống vừa trốn, bàn ghế bắt đầu va chạm lộp cộp, cốc chén trên bàn cũng chao đảo. Đợi đến khi quần nhau xong, Cảnh Doãn đút nốt miếng bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-du-khong-thay-doi/614384/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.