Chương trước
Chương sau
Helen không chút nào khách khí vạch trần dụng tâm, Otis cũng biết rõ Helen khôn khéo cùng trí tuệ, bằng không lúc trước cũng sẽ không lựa chọn cùng Helen hợp tác tranh cử tổng thống nước Mỹ, hơn nữa đành phải làm phó. Chỉ là sau khi Helen lên nắm quyền vô cùng chú ý nguyên tắc, phong cách chấp chính tại đảng trong mắt trong rất nhiều phe phái xem ra quá mức chủ nghĩa lý tưởng, cảm thấy nàng không phải là người có thể vì chính đảng tranh thủ đến càng nhiều ích lợi, cho nên về sau Otis mới có thể tập hợp thế lực khắp nơi, sử dụng thủ đoạn mưu hại nàng mà chiếm quyền.
Sau khi đưa Helen đến tầng cao nhất, Otis cùng Braid, Saji ba người liền rất tự giác lánh đi ra ngoài, còn lại Thạch Thiên cùng Helen hai người tâm tình phức tạp ngồi đối diện nhau, trong lúc nhất thời ai cũng không có mở miệng nói chuyện, trong phòng khách rộng rãi yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh của cái đồng hồ tích tắc.
Sau một lúc lâu, Helen rốt cuộc phá vỡ yên lặng nói: "Tôi mới từ quần đảo Thiên Thạch trở về"
Tính cách Thạch Thiên tuy thiên về không chịu sự ràng buộc của thế tục, tại chuyện nam nữ càng có thể dùng hoang dâm vô độ để hình dung, nhưng hắn đại đa số thời gian đều sinh hoạt tại vùng đất Trung Hoa, tư tưởng tự nhiên muốn chịu truyền thống văn hóa Trung Hoa ảnh hưởng, không phải là hạng vô sỉ không chịu trách nhiệm, bằng không cũng sẽ không đối với xử nữ kiêng kị như thế, e sợ tránh không kịp.
Lúc này nghe nói Helen đi tới quần đảo Thiên Thạch quay lại, Thạch Thiên chỉ nao nao, cũng không phải quá giật mình, thầm nghĩ xử nữ cân não quả nhiên không phân biệt được lớn tuổi nhỏ tuổi, cổ kim nội ngoại không có sai biệt, chỉ cần là bị bản tổ tông phá thân thể, sớm muộn đều tìm tới cửa, chỉ phải gãi đầu nói: "Cảm giác phong cảnh như thế nào? Ta thời gian gần đây đều ở nước Mỹ, tạm thời không rảnh trở về. Cô sao không ở lại trên đảo, chờ ta xong việc ở đây, tất nhiên sẽ trở về cùng gặp cô".
Thật ra lần này Thạch Thiên lại nghĩ sai rồi, Helen sở dĩ trở thành lão xử nữ, là chịu tính cách cùng hoàn cảnh công tác ảnh hưởng, trên tư tưởng cũng không tính là một người hoàn toàn bảo thủ, cũng không phải vì người yêu mà liều mạng, huống chi nàng là bị Thạch Thiên cường bạo, hơn nữa lúc ấy Thạch Thiên gặp vũ khí hiện đại cùng cự năng thể của người ngoài hành tinh ảnh hưởng, dị năng trong cơ thể đột phát dị biến, dưới tình huống không khống chế được cưỡng chế cùng Helen giao hợp, hoàn toàn không có bận tâm thân thể cùng trên tâm lý Helen có thừa nhận hay không, khiến Helen cuối cùng bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi đã hôn mê. Đối với Helen mà nói, lần đầu thể nghiệm kia thống khổ đến cực điểm, không có bất kỳ sung sướng gì đáng nói, nàng lúc ấy cùng Thạch Thiên cũng còn tồn tại quan hệ đối địch, thân mình lại mới vừa gặp đả kích nặng, giống như chim sợ cành cong, dưới loại tình huống cực kỳ phức tạp này sao bởi vì lần đầu giao hợp mà đối với Thạch Thiên sinh ra mê luyến cho được.
Đương nhiên, Thạch Thiên trong cơ thể bởi vì dị năng sinh ra sức hút của giống đực cực lớn đối với bất luận khác phái nào đều có lực hấp dẫn cường đại, nhưng mà lực hấp dẫn loại tràn ngập hấp dẫn này tồn tại ở trong tiềm thức, không cách nào dùng lý tính tư duy nhận thức được, điều này làm cho Helen hết sức kỳ quái mình vì sao sau chuyện đó cũng không có thống hận Thạch Thiên.
Helen hơi nhíu chân mày, đỏ mặt nói: "Tôi không phải đi tìm anh, cũng không phải đi quần đảo Thiên Thạch thưởng thức phong cảnh" Thạch Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, hiếu kỳ hỏi: "Vậy là vì cái gì?" Helen nói: "Tôi đi theo một đám truyền thông cùng khoa học gia nước Mỹ tạo thành đoàn khảo sát cùng đi quần đảo Thiên Thạch, chủ yếu muốn xem các người công bố về người ngoài hành tinh tại Liên Hiệp Quốc là thật hay không, kết quả quả thật làm cho tôi rất giật mình".
Beila sau khi đại hội Liên Hiệp Quốc kết thúc, lập tức tổ chức truyền thông cùng khoa học gia các quốc gia trên thế giới đi quần đảo Thiên Thạch, cho bọn họ thấy đĩa bay người ngoài hành tinh cùng thi thể người ngoài hành tinh, việc này Thạch Thiên đương nhiên là hiểu rõ, không ngờ Helen cũng đi, không khỏi bật cười nói: "Thì ra cô hoài nghi những điều này là do lão tử bịa ra?"
Helen lắc đầu nói: "Cũng không thể nói là hoài nghi, việc này quá mức khó tin, cũng phải tận mắt xem xét mới có thể khiến cho người ta chính thức tin tưởng!" Thạch Thiên rất hiểu gật đầu "ừm!" một tiếng, thay đổi là hắn trước khi được Beila dẫn đi căn cứ Nam cực nghe nói về chuyện người ngoài hành tin, cũng muốn tận mắt xem qua mới có thể tin tưởng. Helen hỏi tiếp: "Nghe cô Beila giới thiệu, mấy người ngoài hành tinh đều là bị anh đánh chết. Mọi người nói anh đối với người ngoài hành tinh rất nắm chắc".
Thạch Thiên cũng không giấu diếm, cất lời giải thích: "Mấy người ngoài hành tinh này đã ngủ mấy ngàn năm, nói bọn họ chỉ còn lại nửa cái mạng cũng là khách khí, giết cực kỳ dễ dàng, người ngoài hành tinh chân chính có thật lợi hại lão tử hiện tại cũng không rõ, nhưng mà tin tưởng cũng sẽ không có khó khăn quá lớn.
Sợ là sợ bọn họ nhân số quá nhiều, nếu quá đông cùng một chỗ vọt tới địa cầu giết hại loài người, chỉ có một mình lão tử cũng không kịp đối phó".
Helen gật nhẹ đầu, ánh mắt chuyển hướng ngoài cửa sổ, khẽ thở dài nói: "Ít nhất anh tồn tại, làm cho nhân loại còn có một tia hy vọng," Một lát sau quay đầu lại hỏi: "Nhưng mà thực sự có cần đem tất cả quốc gia gộp lại dưới một chính quyền thống trị sao?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thạch Thiên tức giận nói: "Cô cho rằng lão tử tựu nguyện ý quản những này chuyện này sao?"
Trên thực tế Thạch Thiên nếu không phải suy nghĩ vì hậu đại cùng đồ tử đồ tôn tòa thành Thiên Thạch của mình, hắn cũng chẳng muốn đi quản người khác chết sống. Nếu như người ngoài hành tinh lập tức xâm lấn địa cầu, Thạch Thiên tin tưởng mình có năng lực bảo vệ những thân nhân này, nhưng hắn không biết mình còn có thể sẽ tiếp tục rơi vào vòng lẩn quẩn sinh tử luân hồi hay không, vạn nhất người ngoài hành tinh vào lúc hắn chết trăm năm xâm lấn địa cầu, bất luận kẻ nào đều chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên hắn mới cố đứng ra thống nhất thế giới, hy vọng trong khi mình còn sống thì làm cho nhân loại cường đại lên, ngoại trừ tại khoa học kỹ thuật nhanh chóng tiếp cận cùng người ngoài hành tinh, còn muốn trong nhân loại bộ tìm kiếm những người tư chất tuyệt, dùng phương thức của hắn bồi dưỡng luyện một lực lượng có thể đối kháng người ngoài hành tinh.
Helen thì hoàn toàn theo góc độ khác lo lắng, nàng thật ra cũng không phản đối thế giới thống nhất, nhưng thế giới thật vất vả mới phát triển được dân chủ tự do chủ là gốc rễ của xã hội loài người, trong lúc bất chợt bị một chữ "đế quốc" tự cho mình là chính quyền thống nhất, hoàn toàn khống chế. Nhưng mà nàng cũng biết, nếu như không phải bởi vì Thạch Thiên tồn tại, người ngoài hành tinh khiến cho khủng hoảng thì tin tưởng không mấy cái quốc gia chính phủ có thể khống chế được cục diện.
Thấy Thạch Thiên làm ra vẻ mặt ủy khuất phàn nàn, Helen không khỏi mỉm cười nói: "Tôi hôm nay tới tìm anh, chủ yếu là muốn hỏi một câu anh sau này quản lý thế giới này thế nào, tuy loài người lúc này thời khắc sinh tử tồn vong cần đoàn kết một lòng, nhưng mỗi người phải có tự do cùng quyền lợi".
Thạch Thiên không đợi nàng nói xong liền ngắt lời nói: "Những chuyện này lão tử mới mặc kệ, cô có vấn đề thì hỏi Thạch Lệ, cô ta so với lão tử tinh tường hơn".
Nhân viên đế quốc Thiên Thạch phân công đã có điều chỉnh, Laurent dù sao tuổi già, chỉ phụ trách quản lý nội vụ hoàng đình, chuyên tâm làm đại quản gia, đệ tử tòa thành Thiên Thạch khác thì cơ bản đem tinh lực dùng tại quân sự cùng tài vụ, chị em Thạch gia là tử tôn chính thống của Thạch Thiên, tại đế quốc Thiên Thạch địa vị gần với Thạch Thiên, nhưng mà Thạch Hiểu Mẫn tính cách càng tiếp cận Thạch Thiên, cũng cái gì cũng không muốn quản, nên sau khi thế giới thống nhất trách nhiệm trong cơ cấu chính vụ cao nhất trong liên bang thế giới đã rơi vào trên người Thạch Lệ.
Helen tại quần đảo Thiên Thạch cùng Thạch Lệ đã nói chuyện, đối với suy nghĩ cùng thái độ của Thạch Lệ tương đối hài lòng, chỉ là nàng đi quần đảo Thiên Thạch mục đích là muốn cùng Thạch Thiên người thống trị liên bang thế giới cao nhất nói chuyện mới có thể an tâm.
Gặp Thạch Thiên vô trách nhiệm như thế, Helen ngược lại thở phào nhẹ nhõm, đứng lên nói: "Đã như vậy, sẽ không quấy rầy" nói xong liền đi ra cửa.
Thạch Thiên đứng dậy đuổi theo sau lưng Helen nói: "Đúng rồi, cô cũng đã từng làm tổng thống, còn quan tâm tới chính vụ, không bằng giúp Thạch Lệ trông nom đi, cô xem thế nào?"
Helen quay đầu lại lạnh lùng liếc nhìn Thạch Thiên nói: "Cảm ơn anh xem trọng tôi, bất quá tôi đã đáp ứng Thạch Lệ làm cố vấn của nàng, cho nên không thể tiếp nhận lời mời của anh".
Thạch Thiên kinh ngạc đưa mắt nhìn Helen rời đi, thầm nghĩ đây có gì khác nhau? Hắn không biết Helen đối với hắn oán niệm vẫn sâu đậm, nếu là do hắn đưa ra lời mời trước Thạch Lệ, Helen là tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.