Chương trước
Chương sau
Trên năm thi thể bộ đội đặc chủng này nhìn không ra vết thương nào, màu da so với thi thể bình thường u ám hơn rất nhiều, càng đặc biệt là, tất cả con mắt bọn họ đều sung huyết trở thành màu đỏ, mà đồng tử co rút lại thành một điểm rất nhỏ.
Thạch Thiên cũng cảm thấy kỳ quặc, nhưng không có loại giật mình như Beila, nhún vai nói: "Không phải lão tử không giúp cô, mà bọn họ đã chết, cái này cũng không thể trách lão tử, những điều kiện khi nãy cô nhờ cũng không thể thực hiện. Cô nếu thấy thiệt thòi, thì cẩn thận suy nghĩ một chút còn có cừu nhân khác hay không, nhiều hơn cũng không sao, lão tử cam đoan giúp cô giết sạch!".
Bí mật trong đĩa bay người ngoài hành tinh đối với Thạch Thiên càng có ý nghĩa đặc thù, Beila đã dẫn sói vào nhà đưa hắn đến nơi đây, cũng cho hắn biết đĩa bay người ngoài hành tinh tồn tại, mặc kệ Beila có nguyện ý hay không, hắn đều đem tất cả những chuyện có quan hệ với người ngoài hành tinh làm của riêng. Nhưng mà đám khoa học gia Beila chỗ nắm giữ cũng rất hữu dụng, tuy bọn họ đại đa số không biết đĩa bay người ngoài hành tinh tồn tại, hạng mục nghiên cứu cũng không quan hệ tới đĩa bay người ngoài hành tinh, nhưng bọn họ làm việc hiển nhiên sẽ tốt hơn nhiều. Bởi vậy Thạch Thiên hy vọng có thể khiến cho Beila cam tâm tình nguyện giúp mình, nếu không hắn cũng chỉ có thể tự mình đi tất cả các viện nghiên cứu cùng trường đại học đem khoa học gia có học vấn từng người bắt cóc trở về, trong lúc nhất thời cũng không biết người nào hữu dụng, người nào vô dụng, việc rườm rà như thế tất nhiên miễn được thì cứ miễn.
Beila trong lòng tràn đầy nghi vấn, lúc này không tâm tư tiếp tục đàm luận chuyện xây dựng lại cơ sở nghiên cứu, ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét các cỗ thi thể, tự nhủ: "Chẳng lẽ là thí nghiệm sinh ra tác dụng phụ? Người ngoài hành tinh tại sao lại mất tích ?" Thanh âm nói chuyện rất nhẹ, chỉ là nhịn không được đem nghi vấn ở trong lòng nói ra, cũng không phải đang hỏi Thạch Thiên.
Nhưng mà Thạch Thiên tai thính mắt tinh, nghe được rõ ràng, bước lên trước nói: "Bọn họ có thể sống lại, tự mình chạy đi hay không?"
Beila nhíu lông mày lại, tức giận nói: "Tôi hiện tại không tâm tình cùng anh nói giỡn, năm người ngoài hành tinh này đã chết mấy ngàn năm, làm sao có thể đột nhiên sống lại?"
Thạch Thiên liếc trả lại nàng một cái, thầm nghĩ: "Lão tử cũng có thể sống nè!" Nhưng mà việc này cùng người khác nói khó rõ ràng, nên không muốn đi phản bác với Beila. Hắn vừa rồi chỉ là thuận miệng nói, lúc này cẩn thận nghĩ lại, nếu như "đầu sỏ" làm cho mình sống lại chính là "Thái Ất bí điển", mà "Thái Ất bí điển" lại cùng đĩa bay người ngoài hành tinh có quan hệ, như vậy người ngoài hành tinh cũng giống như mình chết mà sống lại cũng không phải là chuyện không có khả năng phát sinh.
Nghĩ đến điểm này Thạch Thiên lập tức hưng phấn lên, cảm giác cách thời khắc cởi bỏ bí mật sinh tử của hắn đã không xa, hận không thể bắt người ngoài hành tinh về hỏi cho rõ ràng là có sống lại hay không.
Beila thấy vẻ mặt hắn đột nhiên hưng phấn, cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không muốn hỏi, chỉ quan tâm đến nghi vấn ở trong đầu, cúi đầu suy tư .
Thạch Thiên nói: "Tôi phát hiện có vài chỗ kỳ quái, không biết cô muốn nghe hay không". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
Beila cảm thấy bực bội, cau mày nói: "Nói đi" Trong mắt nàng xem ra, Thạch Thiên tuy có năng lực vô cùng cường đại, nhưng đầu óc cũng không tính là phát triển, vừa rồi thậm chí hỏi người ngoài hành tinh có thể sống lại hay không, càng chứng minh hắn vẫn chỉ là một thiếu niên tràn ngập ý nghĩ kỳ lạ. Nhưng mà chuyện phát sinh trước mắt thật sự quỷ dị, Beila trong đầu càng nghĩ càng loạn, một chút đầu mối cũng không thấy, mặc dù không cho rằng Thạch Thiên có thể đưa ra điểm đáng ngờ hữu dụng gì, nhưng vẫn muốn nghe hắn phát hiện là cái gì.
Thạch Thiên nói: "Từ bên ngoài đi vào đây. Tổng cộng trông thấy gần trăm thi thể. Trải qua mười hai cánh cửa. Ta phát hiện mỗi cánh cửa sau khi chúng ta đi qua lập tức tự động đóng lại" Rồi chỉ thi thể bộ đội đặc chủng trên mặt đất hỏi: "Bọn họ tại sao đi ra ngoài giết người, rồi lại tự mình về lại đây?"
Beila chấn động, hô nhẹ một tiếng: "A!..."
Thạch Thiên nói tiếp: "Đương nhiên, bọn họ có thể bắt được một người ở đây, buộc bọn họ mở cửa. Nhưng mà điều này giống như giết hại đã có kế hoạch. Nhưng cô từng nói bọn họ gặp người liền giết, giống như điên khùng vậy".
Beila cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc ấy, lắc đầu nói: "Lúc ấy tôi cũng ở trong đây, tận mắt thấy bọn họ giết chết từng người ở đây. Đoán chừng là sau khi đã cho tôi cũng đã chết mới rời đi, hẳn là không có ai bị trở thành con tin của bọn họ. Càng không nghe được bọn họ nói chuyện bức người mở cửa… Chi tiết quan trọng như vậy, tôi đã sơ sót".
Thạch Thiên nói: "Cô đối với nơi này quá quen thuộc, rất nhiều chuyện trong tiềm thức của cô căn bản là không có khả năng phát sinh. Xem nhẹ các chi tiết khác thường cũng không kỳ quái. Cho dù cô nhìn thấy rõ ràng, cũng có thể cho là mình hoa mắt nhìn lầm. Huống chi ngươi lúc ấy tận mắt nhìn thấy thảm kịch phát sinh, bản thân lại bị trọng thương. Có thể tỉnh táo chạy đi đã rất khó được".
Beila ngưng mắt nhìn Thạch Thiên, cảm giác hắn tựa hồ đột nhiên biến thành một người khác. Không phải là thiếu niên ngây thơ không biết mà lại cuồng vọng đến cực điểm trong ấn tượng như trước kia, mà trong ánh mắt bình tĩnh lợi hại tràn ngập trí tuệ. Phảng phất có thể nhìn thấu tất cả sự vật. Nghĩ đến vừa rồi rõ ràng tự cho là một chút cũng không khó đem thiếu niên này xem thấu. Beila lập tức cảm thấy xấu hổ, đồng thời còn có một chút mất mác khó hiểu.
Thạch Thiên đi tới sáu ngăn tủ kỳ lạ ở một bên chép miệng, hỏi: "Cô nói người ngoài hành tinh vốn nằm ở trong mấy cái tủ này sao?" Sáu ngăn tủ đều làm bằng chất liệu trong suốt, có thể thấy rõ bên trong. Beila vội nói: "Đúng, những ngăn tủ này có tác dụng chống phân huỷ kỳ lạ, thi thể năm người ngoài hành tinh ở bên trong mấy ngàn năm đều không có chút hư thối nào, bởi vì một mực không nắm chắc tiến hành phân tích toàn diện đối với bọn họ, cho nên một mực không có đem bọn họ ra" Thạch Thiên nói: "Nếu như bọn họ không phải tự mình chạy ra, như vậy là có người đưa bọn họ đi".
Beila hỏi: "Anh hoài nghi trong tổ chức chúng tôi có nội quỷ?"
Thạch Thiên bật cười nói: "Lão tử hoài nghi chính bọn họ sống lại, cô lại không tin".
Beila mặc dù đối với Thạch Thiên có chỗ đổi mới, nhưng vẫn nhưng không có khả năng tin tưởng người ngoài hành tinh đã chết mấy ngàn năm sẽ sống lại, chích xem Thạch Thiên là nói đùa. Dù sao Thạch Thiên ở trong mắt nàng là thiếu niên hơn mười tuổi, sức tưởng tượng phong phú một chút cũng không phải là việc lạ. Nhưng mà dưới sự dẫn dắt của Thạch Thiên, suy nghĩ cuối cùng có một chút đầu mối, yên lặng đem nghi vấn trong lòng sắp xếp một phen, phân tích nói: "Những bộ đội đặc chủng dùng để thí nghiệm này là cha nuôi tôi đích thân chọn lựa ra, khi đưa tới trong căn cứ, bọn họ cũng đã mất đi ý thức mà sống đời sống thực vật, ngoại trừ nhân viên tham dự thí nghiệm nghiên cứu, người khác căn bản không tiếp xúc qua bọn họ, không có khả năng bị người thu mua hoặc khống chế, mà tất cả người tham dự thí nghiệm đã chết, cho nên khả năng xuất hiện nội quỷ không tính là lớn".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.