Chương trước
Chương sau
Hơn ba mươi binh sĩ xưng là mãnh hổ đội của hoàng gia lúc này tất cả đều ngồi xổm ở góc tường vương cung, lạnh run giống như con mèo nhỏ bị thương. Các thành viên vương tộc Colo Shrike khác bị tập trung tại đại sảnh lớn nhất của vương cung, khi biết được quốc vương Colo Shrike VII đã đem cả quốc gia đi thua bạc, các thành viên vương tộc nhất thời phẫn nộ, lớn tiếng kháng nghị hành vi bức nợ của đám ngời Laurent, còn có mấy thành viên dường như lớn tuổi của vương tộc thì trực tiếp trách mắng đối với Colo Shrike VII
Hiển nhiên tại tiểu vương quốc gia tộc này, quốc vương quyền uy cũng không có bao nhiêu lớn, bất quá vài tên đệ tử của toàn thành Thiên Thạch giơ súng hô quát vài tiếng, thì tất cả đều đàng hoàng ngậm miệng. Hơn một trăm người Laurent mang đến vốn không mang theo vũ khí, súng trên tay là từ mãnh hổ vệ đội hoàng gia Colo Shrike lấy được, đại đa số ngay cả băng đạn cũng chưa từng đụng đến.
Colo Shrike VII vẻ mặt xấu hổ cùng bất an, hổn hển nói: "Lão tiên sinh… cái này… ta quả thật nợ tiền sòng bạc, bất quá… bất quá… các người làm như vậy cũng không thích hợp…"
Laurent tiến lên cau mày nói: "Vậy ngươi nói đi, như thế nào mới thích hợp?"
Colo Shrike VII thấy Laurent đồng ý thương lượng, ngồi xuống nói: "Mặc dù ta là quốc vương, nhưng quốc gia không phải của một mình ta, là của cả gia tộc chúng ta cùng sở hữu, ta không có quyền đem quốc gia giao cho các ngươi…"
Laurent ngắt lời nói: "Dựa theo hiệp nghị vay nợ của ngươi, quần đảo Colo Shrike một tháng trước đã không thuộc về ngươi, về phần những người khác của gia tộc ngươi nghĩ như thế nào, cũng không phải là chuyện của chúng ta, tự ngươi nghĩ biện pháp giải quyết".
Colo Shrike vẻ mặt đau khổ cầu xin nói: "Ta đáp ứng hoàn lại tiền có được không? Mấy ngày này ta đang suy nghĩ biện pháp kiếm tiền, ta lấy danh nghĩa quốc vương thề nhất định sẽ trả lại cho các ngươi tiền". Text được lấy tại truyentop.net
Laurent lắc đầu: "Quá muộn rồi".
Colo Shrike vẫn không chịu buông tha nói: "Nhưng… nhưng quần đảo Colo Shrike cũng không có giá trị buôn bán khai phát, đối với các ngươi mà nói căn bản không đáng giá một triệu USD".
Laurent gật đầu, cười nói: "Ta biết không giá trị, ta còn biết vương quốc Colo Shrike nợ ngân hàng quốc tế cùng mấy quốc gia tổng cộng hơn ba triệu USD nữa" Rồi đưa tay móc ra một chi phiếu, cổ tay nhẹ nhành vung ra, chi phiếu vững vàng bay đến trước mặt Colo Shrike, trầm giọng nói: "Hai triệu USD này là phí thu dọn cho gia đình các ngươi, các ngươi trừ việc đem quần đảo Colo Shrike giao ra đây, còn phải đem tất cả quyền lợi của vương quốc Colo Shrike chuyển lại cho chúng ta, đương nhiên kể cả các khoản nợ quốc gia này".
Colo Shrike VII cuối cùng hiểu được những người này căn bản không cần hắn hoàn lại tiền, mà là muốn mưu đoạt quốc gia hắn. Quần đảo Colo Shrike giá trị buôn bán có lẽ không đáng giá một triệu USD, nhưng là một quốc gia có chủ quyền độc lập, có phiếu bầu tại Liên Hợp Quốc, làm cho hắn đi bất cứ quốc gia nào cũng có thể được đãi ngộ cấp bậc nguyên thủ, sao có thể dùng tiền mà cân nhắc giá trị được?
Colo Shrike VII lúc này thậm chí hoài nghi mình tại sòng bạc Florida thua bài là cái bẫy, tức giận nói: "Ta nếu không đáp ứng?"
Laurent trầm mặt xuống, đột nhiên vỗ một chưởng xuống cái bàn khá dày, chỉ nghe phàn một tiếng, một vết rách dài gần hai thước từ dưới tay hắn kéo dài đến trước mặt Colo Shrike VII, Colo Shrike VII sợ đến cả người run lên, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, mồ hôi hột rơi xuống từng giọt.
Laurent hừ một tiếng, cười lạnh nói: "Đây không phải để ngươi lựa chọn!" Nói xong rời khỏi ghế ngồi, khi xoay người thì trên mặt đã thay bằng nụ cười hiền lành, nói với Li ở phía sau: "Đi thôi, đưa tổ gia gia đi xem nhà mới của chúng ta một chút, ài… vương cung này quá cũ nát, sao mà xứng với chủ nhân, phải dỡ xuống xây cái mới thôi".
Đám người Thạch Thiên đến tối mới đến quần đảo Colo Shrike. Trước bọn họ đã có chừng năm trăm lính đánh thuê lên đảo, tiếp quản đảo Colo cùng đảo Shrike, cũng tạm thời đưa ra giới nghiêm. Mà Thạch Lệ trực tiếp từ Philippines chuyển máy bay đi Bắc Kinh. Nàng muốn đem quyết định của Thạch Thiên báo cáo lại với trong nước.
Thạch Thiên hiện tại là nhân vật toàn bộ thế giới đều biết, chuyện hắn tại Mỹ sớm đã thông qua các loại truyền thông truyền khắp toàn cầu, thành viên vương tộc Colo Shrike vố có mấy người không đồng ý Colo Shrike VII chuyển giao quốc gia, nhưng chứng kiến Thạch Thiên đi vào trong vương cung, bọ họ chợt lạnh cả người, cũng không ai dám nhiều lời phản đối một câu.
Colo Shrike VII lập tức cầm lấy bút ký hiệp nghị chuyển nhượng, đêm đó đã lên du thuyền rời đảo Colo, hiển nhiên một giây cũng không nguyện ở lại hòn đảo vốn thuộc về bọn họ. Theo bọ họ thấy, một người có dũng khí đem Nhà Trắng thiêu hủy, thì còn có chuyện gì không làm được? Quốc gia có quan trọng cũng không quan trọng bằng tính mạng. Dù sao tính ra cũng không phải lần đầu tiên bị người khác chiếm lĩnh, vương quốc Colo Shrike gần hai trăm năm trong lịch sử cũng bị chiếm đóng mà.
Vương cung Colo Shrike mặc dù không xa hoa, nhưng dù sao cũng là vương cung, Kim Hinh hưng phấn cả đêm không ngủ, ngày hôm sau lại quấn quít lấy Thạch Thiên lên du thuyền, cùng Thạch Thiên du lịch toàn cảnh tiểu đế quốc này.
Đồng thời Laurent dẫn theo đám người Braid, trên đảo Shrike chủ trì mở đại hội toàn dân đế quốc Thiên Thạch lần thứ nhất, tuyên bố quần đảo Colo Shrike đổi tên thành quần đảo Thiên Thạch, vương quốc Colo Shrike đổi tên thành đế quốc Thiên Thạch. Cư dân trên đảo nguyện ý lưu lại thì từ nay về sau chính là công dân đế quốc Thiên Thạch, trong ba năm không cần đóng thuế, không muốn lưu lại thì có thể rời đi, hơn nữa bồi thường mỗi người 100.000 USD, xem như là mua lại bất động sản của họ.
Quần đảo Colo Shrike trừ đánh cá thì không có tài nguyên gì, người hơi có chút tiền đều di ra nước ngoài sống, còn lại cơ hồ đều là người nghèo, 100.000 USD đối với bất kỳ ai trong bọn họ mà nói cũng là một con số không nhỏ, một nhà bốn khẩu là có thể có 400.000 USD, di các quốc gia phụ cận cũng đủ để sinh sống, nào còn có người nguyện ý lưu lại. Hơn nữa cả đêm giới nghiêm đã làm cho hơn 3000 cư dân trên đảo trong lòng sinh khủng hoảng, nếu có cơ hội, cho dù không cho tiền cũng khẳng định sẽ lên thuyền chạy trốn, càng đừng nói có 100.000 USD nữa. Vì vậy cơ hồ tất cả mọi người không chút do dự mà lựa chọn rời đi, có một số ít muốn ở lại thì dưới sự khuyên bảo của người thân, lại nhìn thấy lính đánh thuê như hung thần ác sát, sau khi do dự vài giây cũng chỉ có thể đưa ra lựa chọn tương tự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.