Thạch Lệ đối với tòa thành Thiên Thạch hiểu cũng không nhiều, phần lớn nói ra những chuyện trong đoạn thời gian sau khi gặp Thạch Thiên ở tại. Helen không nói một câu, nghe rất chăm chú, chờ sau khi Thạch Lệ nói xong, mới thở dài nói: "Thật nghĩ không ra, người thân mấy trăm năm chưa từng liên lạc lại thông qua một viên đá nhỏ này mà có thể nhận ra được, hơn nữa còn có thể quý trọng sự thân tình với mọi người như thế."
Thạch Lệ lúc đầu cũng thấy tình thân của Thạch Thiên đối với hai chị em nàng có chút đặc biệt, hiện tại đương nhiên đã biết chị em mình trong mắt Thạch Thiên cũng không chỉ là người thân ngẫu nhiên gặp được, đối với Thạch Thiên mấy trăm năm không có gặp người thân mà nói, đột nhiên nhìn thấy hậu đại cũng không biết có tồn tại hay không của mình, sự vui mừng trong đó so với người thân xa cách lâu ngày gặp lại còn lớn hơn rất nhiều, Thạch Lệ tại tòa thành Thiên Thạch biết được chân tướng tâm tình cũng làm cho nàng cả đời khó quên, cười cười: "Có lẽ là bởi vì Thạch gia chúng tôi ít người, cho nên so với người thường càng quý trọng hơn một ít."
Trải qua hơn một tiếng nói chuyện với nhau, mặc dù chỉ là Thạch Lệ nói Helen nghe, nhưng không khí đã trở lên dễ dàng hơn rất nhiều, vô hình chung đã kéo gần khoảng cách hai người lại. Helen tò mò hỏi: "Thạch Thiên tuổi còn trẻ như vậy mà đã kế thừa tòa thành Thiên Thạch, hẳn là có rất nhiều truyện cần hắn đi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-diet-truyen-thuyet/1408759/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.